Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 12 : Gặp lại

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Mới ngày đầu đi học mà đã như vậy rồi, đúng là chẳng sai chơi với người giàu chẳng khác là chơi với hổ vậy. Ôi tội cho cái bụng của cô, định đi ăn mà đã bị “quấy rầy”, thôi đi chơi với hướng dương thôi. Hạ Đồng đi nhanh xuống vườn hoa hướng dương, ngồi tựa vào gốc cây gần những bông hoa hướng dương, nhìn những bông hoa làm cho cô cảm thấy thoải mái hơn.



-Hướng dương mày nói tao sẽ làm sao đây? Cái nhỏ Du Hy đó sẽ không bỏ qua cho tao,mày nghĩ tao phải làm sao?-Hạ Đồng vẫn nhìn những bông hoa hướng dương nói



-Ôi nghĩ tới lúc đó sao mà ghét quá đi.-Ha Đồng vò đầu bứt tóc nói



-Làm gì mà vò đầu bứt tóc quá vậy, ai ăn hiếp nhóc sao?-một giọng nói quen quen vang lên



Hạ Đồng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, dáng người cao lớn của người con trai ấy, chiếc mắt kính không thể che giấu sự điển trai vốn có của anh.



-Là anh sao?-Hạ Đồng khẽ nghiêng đầu nhìn người đó nói



-Anh không được đến đây sao?-Lăng Hạo ngồi xuống cạnh cô nói



-Được nếu anh ngồi đây thì tôi sẽ đi.-Hạ Đồng lạnh nhạt đáp



-Có cần tuyệt tình vậy không? Chẳng lẽ em không muốn lấy lại cặp của mình sao?-Lăng Hạo đắc ý hỏi



-Cặp? Ý anh là cái cặp màu nâu quai chéo kia của tôi sao?-Hạ Đồng khẽ rít lên



Anh gật đầu nhìn cô nói:



-Hình như trong đó có điện thoại và sợi dây chuyền của nhóc.



“Uả còn bản hợp đồng đâu ta chẳng lẽ anh ta không thấy, vậy thì tốt” Hạ Đồng mừng thầm trong bụng



-À quên còn tờ giấy ghi là hợp đồng nữa.-anh khẽ reo lên làm cho cô từ trên trời cao lọt xuống đất cái phịch ê cả người



-Anh… anh thấy rồi sao?-Hạ Đồng căng thẳng hỏi



-Ừm, hợp đồng kí với tập đoàn Thiên Tử.



-Anh… anh đừng nói cho ai biết nha.-Hạ Đồng năn nỉ anh



-Cũng được nhưng nhóc phải làm bạn với anh nha.-Lăng Hạo ra điều kiện



-Bộ anh không có bạn hay sao mà bắt tôi làm bạn chứ?-Hạ Đồng nhăn mặt hỏi
-Tôi mà thích anh sao heo đực?-Hạ Đông tức giận nói,đúng là không thể ưa mà



-Cô nói ai heo đực hả? Quy tắc, quy tắc...-Dương Tử lắc đầu liên tục nói hai từ quy tắc



“Chết… do một lúc giận dữ mà làm sai, trời ơi mình sống không yên mà huhu T.T” Hạ Đồng thầm trách bản thân, nhìn anh nài nỉ nói



-Tôi đâu có cố ý, chỉ là quên thôi, anh tha cho tôi nha, làm ơn.



-Đã vi phạm thì phải chịu, không được xin gì hết.-Dương tử sắc mặt vẫn lạnh lùng nói



-Khó ưa, có gì đâu, kêu bằng heo đực mà cũng bị phạt.-Hạ Đồng lẩm bẩm trong miệng



-Cô nói gì?-anh trừng mắt nhìn cô



-Không có, tôi nào dám chứ.-Hạ Đồng cười xuề xòa cho qua



-Dọn dẹp hết tất cả các phòng kể cà phòng của người làm.-anh lạnh tanh nói chẳng chút tình nghĩa



-Cái gì? Anh… anh bị điên à?-cô hét lên



-Tôi rất bình thường,nếu nghe xong thì đi làm đi



-Nhưng bây giờ tối rồi mà, với lại anh có biết ở đây có rất nhiều phòng không làm sao tôi có thể làm chứ?-Hạ Đồng bất mãn nói



-Làm không?-Dương Tử nhẹ nhàng nói đầy quyền lực



-Làm, làm, tất nhiên làm rồi.



Nói rồi Hạ Đồng nhanh chân bước ra khỏi phòng không quên đóng cửa rầm, cô đang rất giận nên trút lên cánh cửa ấy mà (tội cánh cửa, vô tội mà cũng bị lây *-*)



-Cái tên đó nhất định sẽ sống chẳng yên, ra đường bị xe tông, ở nhà bị la mắng, vô trường làm gì cũng chả được tốt nhất là sống dở chết dở luôn.-Hạ Đồng vừa làm mà vừa rủa Dương Tử



Trời ơi… sao ông ác với con quá vậy, con nào có tội chứ, tất cả là tại con heo đực hết, tôi mong anh sống cô độc suốt đời không yên thân, thù này không trả tôi sẽ chằng là Lâm Hạ Đồng… hehehe.. hãy đợi đấy.



Cô nở nụ cuòi bí hiểm khi nghĩ ra trò gì đó. Vội làm nhanh, cô đi ra ngoài rồi quay lên phòng anh trên tay còn cầm túi gì đó.