Chuyện Tình Hoàng Gia
Chương 16 : Rắc rối
Ngày đăng: 13:03 19/04/20
Hạ Đồng sau khi dắt chiếc xe vào bãi, thì người cứ lừ đừ thèm ngủ vô
cùng, mắt cứ híp lại, lo cứ lờ quờ nên cô vô tình đụng phải người con
trai nào đó, khẽ ngước đầu nhìn, thì ra là anh sao?
-Ơ xin lỗi anh, em không cố ý.-Hạ Đồng xin lỗi rối rít
-Không sao, nhìn em có vẻ mệt quá nhỉ, tối qua thức khuya lắm sao?-Khiết Đạt hỏi han khi thấy mặt cô bơ phờ
-À, tại... tại tối qua em học bài trễ.-cô gãi gãi đầu viện đại lí do
-Vậy à, hay em lên phòng nghĩ của anh nằm một lát đi.-Khiết Đạt đề nghị
-Dạ khỏi, khỏi đâu, em lên lớp nằm một lát là khỏe liền à.-cô vội xua tay từ chối ý tốt của anh
Hôm qua mới gặp mặt lần đầu đã bị đe dọa này nọ, hôm nay lại gặp, không biết bị gì nữa đây?
-Em ổn chứ?-Khiết Đạt nghi ngờ
-Dạ được mà, anh yên tâm đi.
-Ừm vậy em lên lớp đi, anh không phiền em nữa.-anh xoa nhẹ đầu cô
-Cảm... cảm ơn anh.-cô lúng ta lúng túng đỏ mặt cả lên, ít khi có người quan tâm cô như thế
-Ừm, nhớ giữ sức khỏe nha, anh không muốn thấy em bệnh đâu đừng học nhiều quá.-anh mỉm cười lại dịu dàng
-Em biết rồi, tạm biệt anh nha.-cô cười tươi vẫy vẫy tay chào anh rồi chạy đi
-Sao mà khó tiếp cận thế nhỉ?-anh lắc đầu
Từ phía xa, một người con gái đứng nhìn họ từ nãy đến giờ, mọi hình ảnh đó cô đều thấy, dù nói cô là bạn gái anh nhưng anh chưa bao giờ dịu
dàng xoa đầu cô như vậy cả, đến cái nắm tay cũng chẳng có nữa huống chi, người con gái đó lại làm được, cô không cam, nhất định phải trừng trị
cô ta.
Hạ Đồng lên tới lớp là nằm gục lên bàn ngủ ngon lành
không màng thế sự, trước tiên đánh một giấc cái đã chuyện gì đến thì
tính tiếp. Suốt hai tiết cô ngủ mà không bị cô giáo bắt, mãi đến khi
tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao đến làm Hạ Đồng giật mình tỉnh giấc,
đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, tình cờ cô nghe được hai đứa
con gái nói mà nói về cô nữa chứ
-Mày nghe gì chưa? Con nhỏ mới vào lớp 11A1 lúc nãy có vẻ như đang cố tình “quấn” lấy anh Khiết Đại
đó.-giọng một đứa con gái chanh chua nói
-Tao cũng nghe rồi,
chắc chắn chị Gia Uyển không bỏ qua đâu, dám cả gian vây lấy anh Khiết
Đại, con nhỏ đó có gì mà tốt chứ?-đứa khác tiếp lời
Gia Uyển xoay qua liên tục tát Hạ Đồng, đã năm cú tát Gia Uyển đánh vào mặt cô, làm cho má cô phải sưng đỏ lên khóe môi rỉ máu.
-Mày
nghĩ sẽ có chuyện hoàng tử và lọ lem sao? Tao nói cho mày, lọ lem vẫn là lọ lem, còn hoàng tử là của công chúa, mày không phải công chúa mà là
lọ lem, nên nhớ cho kĩ.-Gia Uyển vươn một ngón tay chỉ vào trán cô
-Hahahaha………-Hạ Đồng cười một tràng
-Mày cười gì hả?-Gia Uyển nhăn trán lại
-Tôi cười vì không ngờ đại tiểu thư như cô lại là loại người như vậy,
hèn gì anh Khiết Đạt lại “chê” cô mà nói thích tôi.-cô cười khẩy nói
nhưng trong lòng thầm xin lỗi Khiết Đạt vì đã tự ý nói anh thích cô (bà
này chơi liều nè, nam mô anh Khiết Đạt)
-Mày…. mày dám.-Gia Uyển tức điên lên, nếu như có thể cô ta sẽ nhào tới giết chết cô ngay.
-Sao lại không? Khi bị dồn tới đường cùng, bất kì ai cũng sẽ chống trả lại bằng mọi cách.
-Mày…. hôm nay tao sẽ cho mày một bài học.- Gia Uyển tức tối la lên giơ tay lên tát cô thêm ba cái thật mạnh
-Cuối cùng chị cũng có bấy nhiêu, bọn người trong ngôi trường này cũng
như thế, chỉ có thể ăn hiếp kẻ yếu hơn mình, thử là người hôm nay các
người trừng trị là người mạnh hơn các người, các người có dám đánh
không?
Lời nói của cô, làm cho bọn người kia có chút dè dặt mà
nhìn nhau, còn Gia Uyển sắc mặt tối lại. Thẹn quá hóa giận, Gia Uyển sẵn chân đạp vào bụng cô một cái làm cô té xuống nền đất.
Ngay
bụng truyền đến một cơn đau âm ỉ, đau đớn dữ dội, còn chưa hết đau, thì
Hạ Đồng lại nhận được những cái đánh, cái đá của bọn người theo Gia
Uyển, khuôn mặt Hạ Đồng sưng tấy cả lên, máu từ khóe môi tuôn ra nhưng
hạ Đồng vẫn không khóc, những nổi đau da thịt này cô dã nhận được từ ba
cô và cả những người ở trường cũ nên dần đã quen.
-Hôm nay đến đây thôi dừng lại đi.-Gia Uyển giơ một tay lên ra lệnh dừng lại
-Đây chỉ là khởi đầu thôi nếu em cứ đâm đầu vào anh Khiết Đạt thì đừng
trách chị nha.-Gia Uyển nói đầy hâm dọa rồi cùng cả đám bỏ đi để lại cô
đang ngồi khụy dưới đất.
Hạ Đồng đưa tay lên xoa nhẹ hai má
mình, chạm vào khóe miệng khẽ nhăn mặt vì đau, nhưng cô lại cười, cười
vì điều này quá quen thuộc, cười vì thương hại cho Gia Uyển và cũng cười chính bản thân của mình.