Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 23 : Vướng vào scandal rắc rối (1)

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Vì chuyện hôm qua nên từ sáng sớm Hạ Đồng đã chuồn khỏi nhà, gặp anh

chẳng khác nào cô tìm đường chết, nên chỉ còn cách trốn trước thôi.



Vì cô đến sớm nên giờ này khá ít người, Hạ Đồng để cặp lên bàn xong, đi xuống vườn hoa hướng dương. Hạ Đồng đi vào giữa vườn hoa, đứng trong

những cành hoa hướng dương cao vút, nhìn vào chỉ thấy mái tóc đen nhấp

nhô của cô khó thấy được cô.



Hạ Đồng đang đứng trong vườn hướng dương, lại vô tình thấy một cảnh không nên thấy.



Lăng Hạo... cùng Du Hy...



Hạ Đồng đưa tay lên bịt miệng mình, Lăng Hạo cùng Du Hy đang nồng nhiệt hôn nhau, không lẽ, không lẽ Lăng Hạo cặp với mấy cô tiểu thư sao? Cho

dù anh thiếu tiền đến mức đó cũng không nên làm vậy chứ? (==")



Cô vô thức lùi về sau, lại không cẩn thận đến mức đạp trúng cành cây,

vang lên tiếng động. Lập tức ngồi xuống núp dưới những cành hoa.



Nghe có tiếng động Lăng Hạo dừng lại, nhìn sang phía phát ra tiếng

động, ánh mắt tinh tường dưới chiếc kính nhìn người con gái bị những

cành hoa che lại.



-Giờ này còn sớm, không có người đâu, anh đừng lo.-Du Hy nũng na nũng nịu nói



-Về lớp đi, lát sẽ tìm em.-Lăng Hạo ám muội nói



-Người ta không chịu đâu.-Du Hy giận dỗi nói



-Ngoan, về lớp đi.



-Được rồi, nhưng anh phải đến tìm người ta đó.-Du Hy trước khi đi còn nói một câu



Đợi Du Hy rời đi, Lăng Hạo mới từng bước từng bước đi vào vườn hướng

dương, tiến thẳng đến phía cô, Hạ Đồng hồi hộp nhìn từng bước chân của

anh, đừng để anh phát hiện ra cô nha.



Lăng Hạo dừng trước cô

một bước chân, khoé môi hơi nâng lên, tay phải vươn ra kéo một loạt từng cành hoa hướng dương ra, lập tức Hạ Đồng liền ngồi trước mặt anh.



-Anh, anh Lăng Hạo.-Hạ Đồng khuôn mặt méo sẹo nhìn anh



-Anh còn tưởng con mèo nào, thì ra là nhóc.-Lăng Hạo ngồi xổm xuống nhìn cô



Hạ Đồng xấu hổ đến mức muốn tìm cái hố chui vèo, anh nói vậy có nghĩa anh đã biết cô ở đây từ lúc nãy rồi.



-Sao lại núp ở đây?-Lăng Hạo định vươn tay ra vén tóc cô lại bị cô nghiêng đầu tránh né, tay anh rơi giữa không trung



Hạ Đồng ý thức được hành động của mình cũng hơi bối rối, cô bị làm sao

thế này? Lúc nãy anh vừa cùng Du Hy ở đó, cô lại cảm thấy không vui, lại không muốn anh chạm vào mình một chút nào.



-Em, em tình cờ đi ngang qua thôi, lại không nghĩ sẽ nhìn thấy anh cùng Du Hy...-Hạ Đồng nói lấp lửng



-Anh đang cặp với Du Hy.-Lăng Hạo không che giấu nói, bàn tay một lần nữa vươn ra vén tóc cô



Hạ Đồng sững người nhìn anh đang vén tóc mình, đừng nói là vì tiền mà anh tình nguyện cặp với Du Hy nha.



-Anh cần tiền có đúng không? Em sẽ cho anh, anh đừng hạ thấp bản thân

mình như thế.-Hạ Đồng không cần suy nghĩ liền nói ra câu này



-Nhóc cho anh tiền?-Lăng Hạo dở khóc dở cười với cô, cô lại nghĩ anh vì tiền mà quen Du Hy sao? Đúng là ngốc quá mà.



-Đúng vậy, nếu anh cần tiền, em sẽ cho anh, anh đừng quen Du Hy, em


-Anh ổn, em về lớp đi.



-Vậy em về lớp trước.



Hạ Đồng bước đi, chưa được lâu thì quay đầu lại nhìn anh, sau đó mới đi lên lớp một mạch.



Lăng Hạo gỡ mắt kính ra, xoa xoa mắt mình, thật ra là cô cố ý hay là đó chỉ là trùng hợp? Hoặc trước khi đến đây cô đã tìm hiểu trước? Nhưng mà cũng không thể thể hiện chân thật như cô được, thái độ thành thật của

cô không giống diễn trò. Hay là anh quá đa nghi!??



-Chết tiệt.-anh phun ra hai chữ, đồng thời bóp chiếc kính trong tay, nhanh chóng chiếc kính bị anh bẻ gãy.



Lăng Hạo ngồi một lúc mới đứng lên đi lên lớp.



Bước chân đều đều của Lăng Hạo vang khắp dãy hành lang, trùng hợp lại đụng mặt người đó ngay cửa lớp 12A1.



Ánh mắt đen thẳm nhìn Lăng Hạo toàn là băng lạnh. Hơi dừng lại ở cravat được thắt ngay ngắn tươm tất của anh, khóe môi nhếch lên lạnh lùng nói:



-Biết thắt cravat rồi sao?



-Có người thắt giùm thôi.-Lăng Hạo hời hợt đáp lại một câu



-Vậy sao? Ba năm không thắt cravat, bây giờ thắt lại nhìn rất khác.



-Không cần cậu nói tôi cũng biết, vẫn là câu nói đó, hãy lo cho bản thân cậu đi.-Lăng Hạo nói



xong câu đó khóe môi cười lại như không sau đó đi vào trong lớp



Dương Tử chỉ nhoẻn miệng cười, không nhanh không chậm vào lớp.



...



Giờ giả lao là giờ ồn ào nhất của trường Nhuận Lâm, từng tốp học sinh từ mỗi cửa lớp đi ra, nơi đi chính là canteen.



Hạ Đồng cũng không ngoại lệ, một mình đi xuống canteen, giờ cô mới nhận ra một điều canteen lại rất rộng. Ở trên tường phía nơi có thể cho tất

cả học viên nhìn thấy là chiếc máy chiếu có kết nối với máy chủ của

trường. Những chiếc bàn mặt vuông với bốn chiếc ghế nằm ở cạnh những ô

cửa sổ. Những chiếc bàn hình chữ nhật với hàng ghế dài ở giữa canteen.



Một dãy quầy hàng bán thức ăn trải dài, trong đây lại rất thoáng mát.



Nơi đáng chú ý là ở trung tâm canteen, nơi cao nhất là hai chiếc bàn

tròn lớn có thể cho mười người ngồi, mặt bàn làm bằng thủy tinh trong

suốt, có thể thấy đó là nơi dành cho học viên đặc biệt.



Hạ Đồng vừa bước vào, nghe thấy tiếng xì xào của tất cả học viên có mặt trong

canteen, tiếp đó là nhìn về phía cô, mọi ánh mắt đều là khinh bỉ.



-Là con nhỏ đó đó.



-Đúng là từ đâu đến thì giống vậy mà.



-Thứ mồi chài.



Hạ Đồng hơi nhíu mày, cô lại làm gì sai sao? Rõ ràng là không mà.



Ánh mắt cô dán chặt vào chiếc máy chiếu trên tường, trong nhất thời cả

người cứng lại khi nhìn thấy nội dung trong đó. Lại là trò của ai nữa

đây?