Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 29 : Điều kiện

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Hạ Đồng chạy nhanh ra khỏi phòng hội trưởng, mém tí nữa là tiêu rồi, kì lạ chuyện đó có gì đâu chứ, đau thì nói đau mắc mớ gì mà che giấu mà phải hành hạ mình. Khó hiểu!



-Nhóc đang buồn gì thế nói anh nghe xem.-Lăng Hạo ở đâu xuất hiện từ phía sau cô, làm cô không khỏi giật mình



-Anh định hù em chết mới chịu à, làm em tưởng là ma không đấy.-Hạ Đồng khẽ trách



-Ngốc.-Lăng Hạo búng nhẹ trán cô.



-Ban ngày ban mặt ma đâu mà ma.



-Ui đau đấy anh biết không?-cô xoa nhẹ trán mình nhăn trán nói



-Thôi nhóc đói chưa anh dẫn đi ăn, chịu không?



-Ăn hả? Ok ok đi liền.-cô gật đầu lia lịa mắt sáng rỡ cả lên



-Xem nhóc kìa làm gì vui dữ vậy?Đi thôi.



-Đi xe đạp của em kìa.-Hạ Đồng vui vẻ nói



-Xe đạp!???-Lăng Hạo dở khóc dở cười với cô, kêu anh đi xe đạp sao?



-Đúng vậy, chẳng lẽ anh định đi bộ sao?-Hạ Đồng ngây thơ nói



-Nhưng anh không biết chạy xe đạp, nhóc phải chở anh.-Lăng Hạo ra điều kiện



-Được thôi.-Hạ Đồng nhanh chóng đồng ý, cũng khó thắc mắc, anh có hoàn cảnh giống cô sao lại không biết đi xe đạp ta? Vậy thường ngày anh đi xe gì?



Nhanh chóng Hạ Đồng dắt xe đạp ra, bản thân đã vào vị trí chỉ chờ anh lên ngồi ở phía sau thôi.



-Anh lên đi.-Hạ Đồng nhắc anh



-Ừ.



Lăng Hạo chưa lần nào đi xe đạp, lại còn là con gái chở, không biết sẽ như thế nào nữa, ngồi vào yên sau, cô chầm chậm đạp xe đi.



-Em thật không hiểu, sao xe đạp mà anh không biết chạy?-Hạ Đồng vừa đạp xe vừa nói



-Anh làm sao biết được? Từ nhỏ đã không chạy rồi.-Lăng Hạo đáp lại



-Không lẽ anh đi bộ, anh cũng siêng đó.-Hạ Đồng buồn cười nói



Lăng Hạo không trả lời, nhìn người con gái đang chở mình trên chiếc xe đạp, mái tóc cô bay lòa xòa trong gió, những lọn tóc bay thẳng chạm vào cánh mũi anh, một mùi thơm ngát sực vào cánh mũi anh, nhẹ nhàng, thoang thoảng dễ chịu.



Bàn tay anh đưa lên, cầm lấy lọn tóc bay trước mặt mình, sau đó đưa lên cánh mũi, tham lam ngửi lấy. Tóc cô thật mềm mại, thật thơm.



Cảm nhận người con trai phía sau khác lạ, cộng thêm có cảm giác tóc mình bị ai cầm lấy, cô khẽ nhìn người con trai phía sau, mới phát hiện anh đang nhắm mắt lại đưa lọn tóc mình ở cánh mũi ngửi lấy.



Hạ Đồng hơi đỏ mặt, quay đầu nhìn phía trước chú tâm chạy xe, hành động của anh, quá thân mật. Dù gì cô và anh chỉ quen nhau chưa lâu, mặc dù thân nhau nhưng thân chưa quá mức thân thiết và thân mật được.
Hạ Đồng vào bếp gấp gáp lấy hủ coffee cappuccino ra không kịp thay đồ nữa, pha với vận tốc nhanh nhất, tìm hủ đựng socola để rắc lên nhưng tìm hoài không thấy.



-Cô tìm gì vậy?-bà quản gia đi vào nhìn cô loay hoay hỏi



-Bột socola để rắc lên coffee đó quản gia, quản gia có thấy không?-Hạ Đồng quay qua nhìn quản gia hỏi



-Hủ đó hết rồi, vẫn chưa mua.-quản gia nói



-Cháu biết rồi.



Hạ Đồng đáp, nhanh chóng đem lên phòng cho anh không quên chào quản gia, đứng trước phòng anh cô cố trấn an sẽ chẳng có gì, gõ cửa nói:



-Tôi vào được chứ?



-Vào đi.



Hạ Đồng khẽ khàng mở cửa bước vào, thấy Dương Tử đang ngồi nghe nhạc có vẻ rất là thư thái, nên cô cũng có phần yên tâm sẽ không bị phạt, từ từ đặt ly coffee gần anh, cô cười lấy lòng trước, nói:



-Hôm nay tôi về trễ nên mới pha coffee trễ cho anh, anh uống đi.



-Cô biết là trễ sao? Tôi tưởng cô chơi đến nỗi quên đường về rồi chứ.-Dương Tử tháo tay nghe ra nhìn cô lạnh lùng nói



-Tôi xin lỗi tại anh, tôi quên mất giờ về.



-Do cô về trễ cho nên tự phạt mình đi.-Dương Tử đứng lên đút hai tay vào túi nhìn cô



-Tha cho tôi lần này đi, tôi hứa sẽ không có lần sau đâu, làm ơn đi thiếu gia đại nhân.-cô năn nỉ anh



-Tự phạt đi.



-Phạt gì?-cô cau có hỏi



-Vừa hát vừa nhảy ếch 10 vòng.



-Anh có cần phạt vậy không? Dù gì tôi cũng đang mặc váy đó.-cô bất mãn phản đối



-Kệ cô, nhanh đi.-anh không quan tâm nói



-Anh… anh… đúng là tôi không ưa anh nổi mà.



Nói xong Hạ Đồng bắt đầu hình phạt vừa hát vừa nhảy ếch làm cô mệt muốn chết, còn anh có vẻ hứng thú khi cô bị như vậy nhưng cũng phải công nhận cô hát hay thật, đúng là anh không chọn nhầm người mà.



-Tôi…. xong rồi….-Hạ Đồng thở hổn hển nói



-Được rồi cô về phòng đi.-anh nói rồi tiếp tục nghe nhạc



“Heo đực anh là tên khó ưa, đáng ghét, tôi mà thắng được cuộc thi hát là anh chết với tôi”, cô trong lòng nghĩ thầm rủa anh rồi mới bước về phòng mình. Sau khi thay đồ xong cô đánh ngay một giấc tới sáng.