Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 31 : Bí mật???

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Lăng Hạo nhìn Lăng lão gia một lúc, rốt cục cũng mở miệng:



-Ba hãy kêu bọn người của ba quay về đi, nếu con còn gặp chúng con sẽ không nhượng bộ nữa.



-Ngay cả lời ba mày, mày cũng không nghe sao?-Lăng lão gia tức giận nói



-Ba, con đã nói, khi nào con muốn con sẽ quay về nhà, con vẫn muốn ở đây hơn.-Lăng Hạo bất đắc dĩ nói



-Vậy còn con bé đó? Không lẽ con định xem nó là cô ta sao?



-Ba, chuyện của con, con tự biết. Nếu ba không muốn ngay cả ba con cũng không nhận thì cứ làm như ba năm trước đi.-Lăng Hạo không khỏi tức giận nói



...



Hạ Đồng cùng với Lăng phu nhân đi dạo trong khu vườn, có thể nói bác đây cũng rất hiền từ và nhân hậu, bác có vẻ không có gì là ghét cô nên cô cũng thấy thoải mái.



-Lăng Hạo nó nói gì về nó với cháu?-Lăng phu nhân hỏi



-Dạ, anh ấy nói hoàn cảnh gia đình khó khăn, hôm cháu gặp anh ấy, anh ấy còn bị một toán người áo đen đuổi theo, anh ấy nói là bọn đòi nợ. Biệt thự này là anh ấy mượn bạn anh ấy.-Hạ Đồng thành thật kể lại hết không giấu giếm



-Nó nói vậy thật sao?-Lăng phu nhân nói với vẻ khó tin



-Dạ, bộ không đúng sao bác?-Hạ Đồng ngây ngô hỏi lại



-Không, ta chỉ ngạc nhiên sao nó lại nói cho cháu biết như vậy thôi.-Lăng phu nhân nhìn cô hiền từ nói



-Dạ.



Hạ Đồng mỉm cười nhìn bà, trong lòng không khỏi thở phào, cũng khó hiểu, lời cô nói lúc nãy là sai hay sao mà bác lại có vẻ ngạc nhiên như thế?



-Cháu thấy con ta như thế nào?-Lăng phu nhân đột ngột lên tiếng



-Dạ?-Hạ Đồng khó hiểu, kêu cô nhận xét anh sao?



-Cháu cứ nói thật, ta không có ý gì đâu.-bác mỉm cười hiền từ nói



-Dạ, anh ấy đối xử với cháu rất tốt, hay giúp đỡ cháu nhưng anh ấy rất hay chọc ghẹo cháu.-cô nói giọng đều đều



Bác mỉm cười gật đầu có vẻ tỏ ý hài lòng với cô.



Hạ Đồng nhìn bà, nụ cười hài lòng đó là sao?
Anh sẽ làm ca sĩ?



Anh thích cô???



Hơ hơ hình như cái cuối không có khả năng nha, cô nghĩ đi đâu vậy? Mau quay về đi Hạ Đồng ơi.



Hạ Đồng quay trở về nhà Chính thì mặt trời cũng đã lặn, một mảng trời đen phủ lấy khắp con đường, Hạ Đồng tháo nón bảo hiểm ra, đưa cho Lăng Hạo, nói:



-Cảm ơn anh đã đưa em về.



-Có gì mà cảm ơn, ráng về học thuộc lòng lời nhạc đi, chúng ta sẽ tập từ từ.-Lăng Hạo khẽ vuốt đầu cô



-Em biết rồi. Anh về nhà đi, tạm biệt anh.-Hạ Đồng vẫy tay chào anh



-Ừm, tạm biệt nhóc.-Lăng Hạo nhìn cô, sau đó lên ga chạy đi mất.



Hạ Đồng nhìn anh chạy đi xa dần, mới đi vào nhà, vừa vào đến cửa giật nảy người khi thấy Dương Tử ngồi trên chiếc sô pha hoàng gia.



-Đi chơi có vui không?-Dương Tử nhìn cô, khóe môi là nụ cười nửa miệng



-Vui hơn ở với anh.-Hạ Đồng liếc xéo anh một cái



-Hôm nay to gan nhỉ? Dám ăn nói với tôi kiểu đó.-Dương Tử đứng dậy, dáng người cao ráo nhìn cô từ phía trên



-Anh lại định bắt tôi vừa nhảy ếch vừa hát mười vòng nữa chứ gì?-Hạ Đồng trề môi nói



-Tôi lại không nghĩ thế.-anh cười lại như không nhìn cô, càng làm cô cảnh giác hơn



-Tôi lại có một ý khá hay.



-Anh lại định bày trò gì?-cô nhíu mày, trong lòng khôn khỏi lo lắng



-Ngày mai cô sẽ biết ngay thôi.



Dương Tử thong thả đút hai tay vào túi, nhìn cô cười lạnh sau đó đi lên lầu.



Hạ Đồng nhìn bóng lưng cao lớn của anh, trong lòng khó yên ổn, anh lại định bày trò gì đây? Đừng nói bắt cô vừa nhảy ếch vừa hát giữa sân trường nha. Đừng mà.



Hạ Đồng mặt mày mếu máo đi vào bếp, pha cappuccino đem lên phòng cho anh xong đi về phòng mình thay đồ đánh một giấc đến sáng. Chuyện ngày mai để mai tính.