Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 6 : Lăng hạo

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Anh nói rồi nắm tay Hạ Đồng chạy thục mạng, còn cô mặc dù đang thẫn thờ nhưng vẫn chạy theo anh, tay anh nắm chặt tay cô, làm cô cảm thấy xao xuyên, tim cứ đập tình thịch, nếu như không phải đang chạy trốn những người đó thì cô sẽ nghĩ mình bị sốt mất rồi. Hai người cứ chạy,chạy mãi đến một căn phòng,cả hai núp vào sau một cái bàn, đám người đó cũng chạy vào theo.



-Đâu mất rồi, mới thấy cậu ấy ở đây mà.-một người trong đám nói



-Nhất định phải tìm cho ra cậu ấy, nếu hôm nay không đem cậu ấy về thì chúng ta bị đuổi mất.-một người khác tiếp lời



-Còn đứng đây nữa mau đi kiếm đi.-một người khác nói



Thế là cả đám người bỏ đi,đứng ngoài cuộc nhưng cô cũng hiểu rõ là anh đang bị bắt



-Họ đi rồi ra thôi.-Hạ Đồng vội nói



Hạ Đồng đứng dậy quan sát khắp căn phòng một lượt,đây hẳn là phòng nhạc bởi nó có cây đàn piano, viôlông, ghita,…. và một chỗ cho dàn diễn xướng. Hạ Đồng vốn rất thích yêu âm nhạc, cô rất thích hát nếu gia đình không khó khăn thì cô có thể tiếp tục học



-Sao đứng tần ngần ra vậy?-anh ta lên tiếng rồi lại ghế ngồi xuống



-Đây là phòng nhạc sao?-Hạ Đồng tò mò hỏi



-Ừm, sao nào?



-Hỏi cho biết thôi.



-Cô hát được không?-anh ta nhìn cô hỏi



-Cũng không rành là mấy, chỉ có thể hát thôi còn đàn thì tôi không biết nhiều lắm-Hạ Đồng ngại ngùng nói



-Vậy tôi đàn cô hát được không?-anh hỏi



-Hả? Tại sao tôi phải hát chứ?



-Chính cô hại tôi xém bị bắt, tinh thần của tôi vẫn chưa hoàn lại cho nên cô phải bù đắp cho tôi.-anh thản nhiên nói



-Không thích, anh biết đàn thì tự hát đi.-cô tức tối nói



-Bây giờ cô hát không?-anh nói nửa hâm dọa nửa cầu khấn
Nói rồi Hạ Đồng bỏ đi trước, bỏ lại anh đang cười nắc nẻ trước phản ứng của cô, trông cô thật giống một người mà anh từng rất rất yêu, yêu đến nỗi chỉ muốn là của mình thôi. Nhưng đáng tiếc cô ấy không yêu anh.



Nhìn cô anh lại nổi ý cao hứng muốn chọc phá cô.



Chợt anh nhìn lại phía cây đàn piano thì thấy chiếc cặp nâu của cô bỏ quên,anh cầm lấy và nhìn thấy tờ giấy gì đó trong cặp rớt ra.



Lúc đầu có chút ngạc nhiên nhưng sau đó là thích thú, thì ra là người tiếp theo đến đây thuyết phục hắn ta, là cô.



-Trò chơi, bắt đầu.



Lăng Hạo cầm bản hợp đòng trong tay, khóe môi là nụ cười nửa miệng.



Còn Hạ Đồng thì phồng mang trợn má vì tức giận, hôm nay chắc cô bị sao chổi chiếu hộ rồi toàn gặp những người gì đâu hết phụ tình đến vô duyên kì quái, chẳng lẽ người giàu lại như vậy. Ôi cái đầu như muốn nổ tung khó hiểu quá, tốt nhất quay về nhà cho chắn ăn hơn. Hạ Đồng định lấy “dế yêu” ra liên lạc cho Thiên nhưng sờ tới sờ lui vẫn không thấy chiếc cặp yêu dấu của mình đâu, cô ôm đầu la lên:



-OMG!



Trong chỉ có điện thoại, bản hợp đồng cùng sợi dây chuyền của cô thôi nhưng mà nếu để người khác thấy không hay cho lắm.



Thế là Hạ Đồng đành đi về bằng xe “căng hải” về trong tâm trạng buồn không tả được, tự nhiên mất đi điện thoại, bản hợp đồng nữa nhưng cũng may là cô đã đem photocopy rồi nhưng cũng phải kiếm lại mới được nếu để người khác biết thì chẳng hay ho chút nào, đang suy nghĩ vừa mới bước vào tới cửa nhà thì nhìn thấy mặt bà quản gia chau lại,vẻ khó chịu nói



-Sao giờ này mới về hả?Có biết trễ lắm rồi không?



-Dạ cháu xin lỗi vì cháu vui quá nên quên về sớm ạ!-Hạ Đồng lí nhí nói



-Được rồi, mau đi thay đồ rồi xuống nấu bữa ăn cho thiếu gia nhỏ đi, cậu ấy mới điện là đang trên đường về đó.-bà quản gia căn dặn cô



-Nhưng…cháu…-Hạ Đồng ngập ngừng nói



-Không nấu ngon cũng phải nấu, cô đến đây để chơi chắc.



-Dạ!-Hạ Đồng đành ngoan ngoãn tuân theo.



Cô vẫn không sao hiểu được, vì sao bà quản gia không thích mình, cứ gây khó dễ cho cô.