Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 61 : Muốn biết tất cả

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Sáng hôm sau, khi Hạ Đồng xuất hiện, lặp tức dọa chết chị Ly cùng những người làm. Cũng khó trách tối qua cô thức đến ba giờ sáng để chép quyển sách anh đưa, nên biến thành gấu trúc luôn rồi.



-Chị Ly, chào buổi sáng.-Hạ Đồng nói không ngừng ngáp dài ngáp ngắn



-Hạ Đồng tối qua em thức trễ lắm sao?-chị Ly nhìn "Con gấu trúc" trước mặt hỏi



-Chị đừng nhắc đến nữa, em buồn ngủ quá đi mất.-Hạ Đồng xua tay nói, tối qua cô chép với tốc độ nhanh nhất, đến nổi thuộc luôn quyển sách, chỉ được bảy lần, vẫn còn ba lần, phải làm sao đây?



-Tối qua lại thức khuya tâm sự với anh nào rồi.-chị Ly ghẹo



-Có đó, là anh "doanh nhân".-Hạ Đồng buồn cười đáp



-Doanh nhân nào? Có đẹp không?



-Chị tin sao?



-Lại ghẹo chị.



Vốn đang rất tốt, còn có tiếng cười, lại bị câu nói có chút hốt hoảng của chị Ly phá ngang:



-Thiếu gia, chào hai cậu.



Hạ Đồng nuốt nước bọt, quay mặt qua nhìn hai người con trai ngồi vào bàn ăn.



Nhìn mặt Dương Tử, Hạ Đồng lại liên tưởng đến bao cát nha, chỉ muốn tùy ý đánh đấm hành hung nó.



Còn không thôi là mặt của một con heo, cô sẽ cầm con dao, chém chém chém.



Nghĩ thôi, cô cũng nhịn không được cười tủm tỉm.



Toàn bộ hành động mờ mờ ám ám, cử chỉ cười trộm của cô đều thu vào tầm mắt của Dương Tử, khỏi cần suy nghĩ, anh cũng biết cô đang nghĩ gì. Đảm bảo không có lợi chỉ có hại cho anh.



-Lâm Hạ Đồng, đưa đây.-Dương Tử lạnh lùng nhấp môi ngụm coffee, nói



-Hả!? Tôi chưa chép xong.-Hạ Đồng lặp tức thu lại nụ cười tủm tỉm, nhìn anh chớp mắt nói



-Từ bây giờ đến giờ giải lao, không có, tự mình thu dọn đồ đạc trở về nhà đi.



-Biết rồi.-Hạ Đồng miễn cưỡng gật đầu



-Ráng chép tốt, đừng để tôi biết cô nhờ người khác chép giùm, nếu không...-Dương Tử nói, đồng thời đưa tay ngang cổ mình, di chuyển một cái




-Con thỏ.



-Sai. Không phải em nói con rùa chạy rất nhanh rất nhanh hay sao? Vậy giữa con rùa đeo kính râm và con thỏ, theo anh con nào thắng?



-Con thỏ.



-Sai, con rùa đeo kính râm vẫn là con rùa chạy rất nhanh rất nhanh đấy thôi.



Lăng Hạo phì cười, không phải câu chuyện cô hay mà là cách kể của cô, làm anh rất thấy buồn cười, lại có chút nét trẻ con, đáng yêu trong đó.



-Cười rồi nhé.-Hạ Đồng thấy anh cười, cũng vui vẻ hẳn



-Nhóc kể rất hay.



Lúc cô kể xong câu chuyện, tâm trạng anh thoải mái vui vẻ hơn hẳn, cũng quên bén chuyện suy nghĩ lúc nãy. Có lẽ, anh không nên nghĩ về cô như thế.



-Lăng Hạo này, em có thể hỏi anh điều này không?-Hạ Đồng nhìn anh chớp mắt nói



-Nhóc nói đi.



-Anh và Dương Tử, vì sao lại không thích nhau vậy?-Hạ Đồng nói xong khẽ cắn môi, cô không biết anh sẽ ra sao nếu cô hỏi vấn đề này



-Vì sao lại muốn biết?-Lăng Hạo có chút sựng lại, hỏi



-Em đến để thuyết phục Dương Tử, em phải hiểu biết về anh ta, nếu không làm sao em giúp anh ta được.



-Chẳng hạn như...



-Chẳng hạn như vì sao Dương Tử không chấp nhận ông và ba mẹ anh ta? Căn phòng ở tầng ba là của ai? Còn nữa rốt cục cô gái tên Huỳnh Ân Di đó là ai? Em đều muốn biết hết.-Hạ Đồng tiếp lời Lăng Hạo



-Anh chỉ có thể nói cho nhóc biết một điều, Ân Di, cô ấy là một cô gái rất tốt, tốt nhất anh từng gặp.-giọng Lăng Hạo mang theo nhẹ nhàng, lại vô cùng bất lực



Hạ Đồng có thể nhận ra trong lời nói của anh chứa đầy tình cảm yêu thương, cũng chen vào một loại cảm giác thê lương.



-Lăng Hạo, rốt cục anh giấu em điều gì vậy?-Hạ Đồng nhịn không được nữa hỏi



-Đến khi cần thiết, anh sẽ nói cho nhóc biết. Bây giờ, nhóc biết bấy nhiêu là được rồi.-Lăng Hạo lại né tránh không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô



Hạ Đồng biết anh không muốn trả lời câu hỏi của mình nên không muốn ép hỏi anh thêm, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Không hiểu sao, cô luôn cho rằng, giữa anh và Dương Tử có một thứ gì đó ngăn lại, thứ đó lại mơ hồ không rõ ràng, làm Lăng Hạo và Dương Tử đồng loạt trở mặt nhau.