Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 74 : Học tập theo truyện cổ tích

Ngày đăng: 13:03 19/04/20


Sáng hôm sau, Hạ Đồng sau khi thay đồng phục xong liền xuống bếp phụ giúp chị Ly bày thức ăn lên, tối hôm qua cô nằm suy nghĩ, rốt cục cũng hiểu vì sao thua anh? Không phải cô không nhiều trò như anh, mà là cô làm gì cũng không chịu suy nghĩ cả nên mới hết lần này đến lần khác bị anh nắm tẩy.



-Thiếu gia, chào buổi sáng.-chị Ly thấy Thiên cùng Dương Tử từ trên đi xuống, nói



Thiên thì mỉm cười thay cho lời chào, còn Dương Tử là khuôn mặt lạnh te để thay thế.



Bây giờ cô hiểu, anh em không cùng cha hoặc mẹ, khác nhau điểm nào rồi. Một người quá dịu dàng, dễ gần, còn một người như tảng băng ở Nam Cực, ngàn năm không tan mà.



-Hai anh ăn sáng ngon miệng.-Hạ Đồng bưng hai phần ăn lên bàn



-Em ăn cùng đi.-Thiên đề xuất



Hạ Đồng lại im lặng, như đang ngẫm nghĩ gì đó, đến một lúc mới lên tiếng.



-Em đến trường ăn được rồi.



-Sao lại để đến trường? Mau ngồi xuống ăn cùng đi.-Thiên quả quyết nói



Hạ Đồng lại im lặng một hồi mới trả lời:



-Em thấy để em vào trường ăn thì hau hơn.



-Được rồi, anh không ép em.



Dương Tử nhíu mày nhìn cô, nãy giờ anh quan sát cô, hình như có gì đó không ổn, từ khi nào con gà mái này lại trả lời chậm chạp như vậy?



-Lâm Hạ Đồng, hôm nay, tôi cho phép cô ngồi ăn cùng. Ngồi xuống.-Dương Tử nói nhưng lại giống ra lệnh hơn.



Hạ Đồng im lặng một hồi, mới đáp:



-Không cần, tôi đến trường ăn sau.



-Thế nào?-Dương Tử cau mày lại nhìn cô



Cô lại im một lúc, mới nói:



-À, tôi đổi ý rồi, tôi ăn.



Sau đó cô ngồi xuống đối diện Dương Tử. Chị Ly cũng đem phần ăn lên cho cô.



Hạ Đồng thoải mái ăn, nhưng nếu là ngày thường cô đã nói liên tục rồi, tại sao hôm nay chỉ cắm đầu ăn một từ cũng không nói, dù cô mê thức ăn đến chừng nào, thì cái miệng của cô làm sao không nói trong vòng năm phút được chứ? Điều đó, làm anh rất thắc mắc.



-Hạ Đồng, em bị đau họng hay sao mà không nói chuyện gì hết vậy?-Thiên hơi lo lắng hỏi



-Không có.-Hạ Đồng đáp xong vẫn ăn tiếp.
Hạ Đồng bắt đầu làm, lại không hay, mình sắp bị vu oan.



Làm hết hai câu, Hạ Đồng như vào đường cùng, vò đầu bứt tóc mà không ra, đến khi cây viết bị cô làm cho nghẹt mực cô mới thò tay xuống học bàn tìm cây viết khác.



Bàn tay lại chạm vào một thứ gì đó, y như một tờ giấy.



Sao lại có tờ giấy trong hộc bàn của cô?



Vẫn chưa kịp định thần, giọng nói của Nguyên Nhã đã vang lên trước:



-Thưa cô, bạn Hạ Đồng xem tài liệu.



-Hạ Đồng sao em dám?-cô Thu lớn tiếng la



-Em... em không có... không phải đâu....-Hạ Đồng lắp ba lắp bắp lời nói không hoàn chỉnh



-Còn nói không, trên tay em đang cầm gì hả?-cô Thu càng lớn giọng hơn



-Em... em quả thật không có... không phải của em...-Hạ Đồng buông tờ giấy xuống giải thích



-Còn chối, chứng cứ còn sờ sờ trước mặt, em khỏi biện minh.-cô Thu đứng trước mặt cô, tức giận nói



-Em không có, quả thật em không biết tờ giấy này ở đâu ra.



Hạ Đồng lắc đầu kịch liệt, bản thân cô còn không biết nó từ đâu nằm trong hộc bàn mình nữa, là cô vô ý bỏ vào hay có người cố ý bỏ vào? Nếu có người cố ý vậy là ai được chứ? Không lẽ Nguyên Nhã!??



Hạ Đồng nhìn Nguyên Nhã đang ngồi cười khúc khích, khinh khỉnh trên môi, ánh mắt lộ ra tia hung ác cùng thỏa mãn, hài lòng.



Hạ Đồng cũng hiểu được chuyện, hóa ra, ép cô vào thế cùng, làm cô bị vu oan, làm cô bị la mắng là niềm vui của họ.



-Thưa cô, em không có. Cô tin em đi.-Hạ Đồng ánh mắt tĩnh lặng nói



-Làm sao tôi tin em được? Mau theo tôi lên phòng giáo vụ.-cô Thu không chịu tin cô, gằn giọng nói



-Cô...-Hạ Đồng không phục



-Thế nào? Không biết phép tắc sao? Hay là ỷ lại là trợ lý của hội trưởng nên không nghe tôi.



-Không phải...



Hạ Đồng hiểu rõ, cô Thu đang nói mỉa cô, căn bản không ai tin cô, ngay cả giáo viên trong trường cũng không tin cô. Rốt cuộc thì đến khi nào chuyện này mới kết thúc đây?



Hạ Đồng không nói nữa, im lặng đi ra khỏi lớp, đi theo cô Thu lên phòng giáo vụ.