Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 83 : Lí do lần này làm tôi không thoải mái

Ngày đăng: 13:04 19/04/20


Hạ Đồng ngẩng đầu đôi mắt to tròn ngân ngấn nước mắt nhìn anh, cô chưa đủ thảm hại hay sao mà còn gặp anh vào lúc này chứ? Cô không muốn trước mặt anh mà khóc, trước mặt anh yếu đuối.



Dương Tử nhìn cô sau đó di chuyển tầm mắt xuống chân cô, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại.



-Bị gì vậy?-Dương Tử không nóng không lạnh hỏi



-Không cẩn thận nên... nên té xuống cầu thang.-Hạ Đồng nhỏ giọng đáp



-Đúng là chỉ gây rắc rối.-Dương Tử cau có



Cô cũng đâu muốn, là có người cố ý đẩy cô xuống mà, rõ ràng là có nhưng lại không thấy ai, cô nói chưa chắc anh đã nghe, cô đau lắm rồi còn la cô nữa.



Hạ Đồng cúi đầu nhìn gót giày của mình, khóe mắt vẫn ươn ướt, không thể nhỏ nhẹ một chút hay sao?



Dương Tử chậm rãi tiến về phía cô, vừa đứng cách cô hai bước thì đã có một giọng nói vang lên làm bước chân anh dừng lại.



-Hạ Đồng.



Đột nhiên giữa không trung lại vang lên một giọng nói khác, giọng nói này, hời hợt đến bao nhiêu, lại trầm ấm đến nhường nào.



Hạ Đồng vô thức quay đầu, đã thấy Lăng Hạo đứng trước mặt mình, trên tay anh còn cầm đồ thể dục của mình.



Bộ quần áo thể dục...!??



Lúc nãy, cô quên đem mất.



-Lăng Hạo...-Hạ Đồng gọi tên anh, vết thương ở chân lại không ngừng nhói lên



-Làm sao vậy?



Rõ ràng Lăng Hạo gọi tên cô nhưng ánh mắt lại dừng trên người Dương Tử, đúng năm giây Lăng Hạo mới bước lên gần cô.



-Không cẩn thận nên... té cầu thang.-Hạ Đồng vịn tay vào thành lan can



-Sao lại bất cẩn như thế?-Lăng Hạo nhìn chân cô rướm máu nhíu mày nói



Ít nhất, Lăng Hạo quan tâm cô, tuy lời lẽ mang theo sự khó chịu, cọc cằn hỏi nhưng thật ra cô biết anh đang lo lắng, trách cô quá bất cẩn, dù sao cũng hơn Dương Tử, không bao giờ hỏi cô có đau không, có cần giúp không, anh chỉ nói cô thật rắc rối.



-Anh đưa em đến bệnh viện.-Lăng Hạo tiến lên đứng gần cô trong gang tấc




-Cậu là hội trưởng sao lại cứ cùng hội phó cãi nhau chứ?



-Có vấn đề gì sao? Chẳng phải ba năm nay vẫn vậy, chỉ là lí do lần này làm tôi không thoải mái.



Lăng Hạo bế cô vào thang máy, không hiểu sao lòng ngực cô như bị rút cạn oxi, ngực phập phồng, một luồn khí lạnh tràn vào lồng ngực, trong đầu vẫn nghĩ đến câu nói của Dương Tử: Lí do lần này làm tôi không thoải mái.



Cũng đúng, hai người cãi nhau lại vì cô, cũng rất vô lí.



-Thả em xuống đi.-Hạ Đồng hơi cựa quậy, muốn đứng xuống



-Có phải giận anh không?-Lăng Hạo không thả cô xuống, ngược lại còn ôm chặt hơn



-Giận? Vì cái gì mà giận?-Hạ Đồng cười nhẹ hỏi anh



Anh tốt với cô như vậy, cô nỡ lòng giận anh sao?



-Không có, em làm sao giận anh.-Hạ Đồng lắc đầu nhỏ



-Nhưng biểu lộ của em không như em nói.-Lăng Hạo chau mày



-Là anh suy nghĩ nhiều thôi, chân em đau thế này thì mặt không nhăn mới là lạ.-Hạ Đồng cười cười nói



-Em biết không, nhiều lúc anh lại rất sợ em cười.-Lăng Hạo khẽ thở dài



-Vì sao?



Cô lại không hiểu, vì sao anh lại sợ cô cười?



-Em quá lương thiện, quá vô ưu vô lo, cho dù có thế nào em cũng có thể mỉm cười nói rằng mình không sao để cho người khác không lo lắng nhưng chính trong lòng em đang rất đau, rất khó chịu. Anh thà những lúc em đau, em khó chịu, em cứ khóc, anh lại thấy nhẹ nhõm.



Lúc ấy cô chỉ có một cảm giác, cảm giác rất hạnh phúc, cảm giác xúc động tột cùng, lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, cứ thế mà chui rúc vào bờ vai anh khóc.



Cô mệt mỏi, rất mệt mỏi, cô thì sai gì? Hết lần này đến lần khác gây sự với cô, cô nhẫn nhịn, xỉa xối mỉa mai cô, cô im lặng, đến khi không nhịn được mới đứng lên chiến đấu lại bị nói ỷ vào người khác, trường quý tộc là một chuỗi con người giả tạo, xoay quanh lớp mặt nạ đẹp đẽ hào nhoáng là bộ mặt xem thường người khác.



Hạ Đồng cứ rúc vào bờ vai Lăng Hạo khóc, nhưng lại không phát ra tiếng, cũng chỉ lẳng lặng rơi nước mắt làm ướt cả bờ vai anh, Lăng Hạo khẽ thờ phào một tay vỗ vỗ bờ vai gầy đang run lên của cô.



Ít nhất cô khóc, anh lại thấy nhẹ lòng!!!