Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 12 : Yêu thích nghiêm túc

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Dương Giản kéo tay ta, rồi nhìn ta.



Ta cũng nhìn hắn.



Khoảnh khắc đó, ta suy nghĩ rất nhiều.



Nhớ tới hồi trung học, vì thích một người bạn, chỉ có thể giấu diếm hắn, kết quả hắn càng ngày càng xa lánh ta.



Nhớ đến lúc sau, vì phát hiện giới tính của mình, không dám tiếp xúc với người khác, kết quả bị chặn lại trong một gara, bị cho ăn đòn.



Nhớ đến lúc công khai sự thật với người nhà, dù mẫu thân rất nóng tính, nhưng đó là lần nàng thật sự cầm dao.



Ta chậm rãi rút tay mình ra.



Hắn hỏi: “Đáp án?”



Ta nói: “Cho ta thời gian.”



Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi bảo: “Tuần sau được không? Tuần sau chúng ta cùng đi karaoke.”



Ta gật đầu.



Hắn lại kéo tay ta, xoa xoa lòng bàn tay nói: “Vậy ta chờ ngươi.” rồi đứng lên.



Lúc hắn đi đã nhìn thật sâu vào mắt ta, ta có hơi đau lòng.



Nhưng ta vẫn đóng cửa lại.



Ta trở lại bên computer, khung trò chuyện của QQ vẫn mở, đối thoại dừng lại ở câu “Bởi vì ta muốn điều gì đó ta thích vĩnh viễn không thay đổi”.



Ta gõ chữ: “Điều đó là không thể”.



Ta nghĩ bên kia sẽ không chờ, nhưng đối phương lại đánh một chữ “Ừ” lại đây.



Ta không biết phải nói tiếp cái gì, mà hiện tại cũng chẳng còn lòng dạ nào trò chuyện, đang định nói bái bai thì bên kia lại gõ: “Bất quá, nếu có cơ hội, ta muốn thay đổi cùng với điều mình thích.”



Bất chợt ta bật cười lên, hỏi: “Ngươi có thích ai sao?”



Một hồi lâu mới đáp: “Có.”



“Tốt quá, người nào được ngươi thích chắc chắn là rất hạnh phúc.”



“Sao nói như vậy?”
“Ngủ sớm một chút đi.”



Ta vô thức gật gật đầu, sau đó chợt nhớ là đối phương nhìn không thấy liền gõ: “Ừ, ngủ ngon.”



Hắn nói: “Chúc ngủ ngon, mộng đẹp.”



oOo



Nguyên đêm đó ta không mơ gì, hoặc có mơ nhưng nhớ không ra.



Đến thứ hai, chứng làm biếng lại nổi lên như thường lệ.



Phút cuối mới rời giường, biến thành tấm ảnh dán vào xe bus, đem cái đầu ổ gà xuống xe, mọi thứ đều trôi chảy.



Sau đó hẳn là đi tới thang máy, rồi nhìn thấy tổng giám đốc.



Lòng ta nôn nao, bước tới thang máy.



Nhưng mà tổng giám đốc không ở.



Ta bỏ qua một lần thang máy mở, có thể là tổng giám đốc chưa tới. Sau lại nhìn đồng hồ, không thể làm gì khác ngoài việc bước vào.



Trong thang máy có người hỏi.



“Tổng giám đốc đâu ta?”



“Hình như đi công ty con ở nước ngoài rồi.”



“Phái cao tầng bọn họ cứ phải chạy khắp nơi như thế nhỉ.”



Đột nhiên ta cảm thấy hình như lòng trống trải, tựa như dây chuyền sản xuất đến bước cuối bị mắc kẹt, không cho ra thành phẩm được.



Ta chợt nghĩ, nếu tiểu thư trợ lý đi công tác, hẳn là cùng với tổng giám đốc.



Ta thở một hơi, nghĩ tới suốt tuần không thể thấy hắn trong thang máy, trong căn tin, liền cảm giác mất mát sao sao đó.



Giữa trưa, hắn quả nhiên không ở.



Đến tối về nhà, buzz QQ của tiểu thư trợ lý cũng không ai đáp lại, chắc là bận bịu quá.



Ta mở ra trò chơi hoang phế đã lâu, cảm thấy chơi không quen tay. Sau đó đi ra, chơi gỡ bom, không ngờ phá kỉ lục.



Trên đời này đúng là không gì không có.



Qua thứ ba cũng thế.



Rốt cuộc ta nhận ra, không còn gì để ta có thể tạm thời tránh né được nữa, phải đi đối mặt thôi.



Từ tối thứ ba ta bắt đầu suy nghĩ phải trả lời Dương Giản như thế nào, cũng từ đêm đó ta bắt đầu mất ngủ.



================



Vài lời của tác giả:



Khuôn sáo định luật điều thứ 11: dù là trò chơi tình cảm cũng vẫn phải viết nghiêm túc chút.