Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 15 : Lựa chọn

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Không ngờ ta trực tiếp ấn nút tắt nguồn luôn rồi.



Ta nhìn chằm chằm vào dòng chữ No signal trên màn hình, ngây người một lát, cuối cùng đành cam chịu tắt màn hình đi.



Nếu có cơ hội thì thật quá tốt, tốt đến mức căn bản ta không nghĩ tới.



Hiện tại có người nhắc đến, trái tim chầm chậm phát đau lên. Một thứ gì đó ta vẫn luôn cẩn thận che giấu giờ bị vạch trần, cảm giác vừa sợ sệt vừa chờ mong.



Chờ mong sao… ta cười khổ.



Điện thoại di động đột nhiên rung lên, ta sửng sốt nhìn màn hình gọi đến, là số lạ. Ta nhíu mày, tuy hơi kì quái nhưng không biết sao trong lòng lại có chút bất an.



Tiếp điện thoại, một âm thanh trầm thấp vang lên:



“Chào, ta là Quan An Viễn.”



Được rồi, ta biết là rất tục, nhưng giống trong nhiều tiểu thuyết từng mô tả vậy, trong đầu như chợt nổ mạnh một phát. Thanh âm trầm thấp này vừa xa lạ vừa quen thuộc, phảng phất như ta đang quay lại mỗi buổi sáng trong quá khứ, nghe hắn đứng trước thang máy nói: “Chào buổi sáng.”



Không ngờ hắn lại gọi điện cho ta! Sao lại gọi cho ta? Sao hắn có số của ta mà gọi? Ta đồng thời nghĩ nhiều thứ, lại như đang không nghĩ gì hết, suýt tí nữa hồi hộp cúp điện thoại luôn.



“Tổng giám đốc ta ta…” Ta còn chưa kịp bắt đầu bài diễn thuyết không phẩy chấm của mình, hắn đã ngắt lời ta.



“Ngươi nghe ta nói đã.”



Ta im lặng, tay cầm điện thoại vẫn không ngừng run rẩy. Ta không biết tại sao mình lại vô dụng đến vậy, nhưng theo như cảm giác hiện tại của ta thì, mặt ta hẳn là đỏ rực lên rồi.



“Có một chuyện vốn định gặp mặt nói thẳng với ngươi, nhưng bây giờ mà không nói chắc không kịp nữa, cho nên ta đành nói qua điện thoại.”



Ta hồi hộp lắng nghe, hắn nói đến cuối câu có chút gian nan, khiến cho tim ta cũng theo hắn đập loạn lên. Nhưng mà hình như hắn chưa nói tới trọng điểm thì phải.



“Đừng đáp ứng.”



“A?”



“Đừng đáp ứng người kia.”



Ta có cảm giác như ai đó đang đốt lửa trên mặt, giả ngu hỏi lại: “Người kia là người nào?”



“Là cái người đang theo đuổi ngươi.” Thanh âm hắn nhỏ dần, sau đó kiên định vang lên: “Mặc kệ là ai cũng không được đáp ứng, trừ ta.”



Suýt chút nữa ta té ghế luôn.



Ta cầm điện thoại, lúng túng không biết nói gì, bên kia cũng im lặng rồi, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ truyền sang, hình như hơi dồn dập.



“Có lẽ ta có chút đột ngột, nhưng xin ngươi tin tưởng, ta rất nghiêm túc.”



Thanh âm khàn khàn khiến màng tai ta chấn động, ta cũng nghiêm túc mà nghe. Bỗng dưng trấn tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi hắn: “Vì sao lại là ta?”



Ta đang tưởng tượng hắn sẽ trả lời thế nào.



Thật ra ta cũng không phải kẻ ngốc, lúc trước cũng lờ mờ đoán ra một chút, nhưng mà ta không thể tin nổi. Làm sao ngươi bắt một con ếch xanh đi tin rằng mình sẽ biến thành thiên nga đây? Được rồi, cóc thì đúng hơn, sát thực một tí.



Nhưng bây giờ, ta muốn nghe một chút, nghe những suy nghĩ trong lòng hắn.



“Sao không thể là ngươi? Ngươi tốt hơn ngươi nghĩ nhiều lắm, mà ta cũng không tốt như ngươi tưởng đâu, nếu ngươi chịu cho ta cơ hội, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.”
Ta dựa lưng vào tường, Vương Cẩm Trình đi ra, hơi liếc nhìn ta rồi rời đi.



Đột nhiên có một cánh tay vươn ra kéo ta qua, sau đó ta đứng đối diện với Dương Giản.



“Là muốn nói cho ta nghe sao?” Ta hỏi.



Hắn cười thật hiền hòa rồi gật đầu.



Ta nói: “Thực ra ngươi có thể gạt ta. Nếu ngươi gạt ta, nói không chừng ta sẽ bị ngươi, ờ…”



“Lừa tới tay?”



“Đúng.”



Hắn chợt cười to, đôi mắt lóe lóe sau tròng kính: “Ta vốn định lừa ngươi, nhưng đột nhiên lại không muốn nữa.”



“Ta nghĩ ngươi đáng để ta nghiêm túc.”



Ta ngẩng lên nhìn hắn.



Hắn ôn nhu hỏi ta: “Vậy còn đáp án của ngươi thì sao?”



oOo



Dương Giản đưa ta về, lúc xuống xe, ta bình tĩnh nói tạm biệt với hắn.



Hắn cũng bình tĩnh cười với ta.



Ta bước xuống, nhìn thấy có người đang đứng dưới lầu nhà mình.



“Hắc hắc, là hắn phải không? Quan An Viễn, không tệ không tệ.” Dương Giản giọng mang ý cười nói một câu, sau đó phất phất tay với ta, lái xe rời đi.



Còn ta chậm rãi bước về phía bóng dáng một người đang được bao phủ trong ánh đèn đường nọ, ngừng thở, mặt đỏ lên.



Hắn cũng bước tới, đột nhiên ôm lấy cổ ta.



Sau đó là, ờ, vật gì mềm mềm, nhưng mà rất nóng.



Trên môi ta.



==================



Vài lời của tác giả:



Khuôn sáo định luật điều thứ 14: ta chọn ngươi ngươi chọn ta thôi đó mà



Người không được chọn cũng có câu chuyện của riêng mình.



Vài lời của editor:



Mãi tới chương quan trọng nhất mới biết được tên đầy đủ của tiểu công XD



Được rồi, chung kết cuộc đua ma ra tông thỏ rùa cáo, anh rùa về nhất (vì đã tự nhận ra tình cảm của mình), em thỏ về nhì (vì em đã dám không từ bỏ hi vọng), và giải an ủi dành cho anh cáo, chúc anh may mắn lần sau, à quên, với em khác XD