Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 2 : Một chàng tóc đen, một anh tóc vàng

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Ta có tật làm biếng đầu tuần.



Ta không muốn dậy, ta tình nguyện nằm trên giường lầm bầm. Nhưng mà ta phải dậy, nếu không tiền nhà trả góp sẽ mãi mãi không trả hết được.



Mặc dù lần nào ta cũng hối hận tại sao phải nằm nướng thêm năm phút, nhiều hay ít đi năm phút cũng thế thôi. Nhưng chưa tới phút cuối ta vẫn cứ không dậy nổi.



Vội vội vàng vàng rửa mặt xong, ta cùng với một đám nữ tính mang giày cao gót tranh nhau lên xe bus. Sự thật chứng minh, âu phục vĩnh viễn so không lại giày cao gót, bởi vì hôn môi cùng giày cao gót so với hôn môi cùng âu phục vẫn khó quên hơn nhiều.



Cho nên, ta tuân theo nguyên tắc ga lăng, lady first, và đến cuối cùng ta chỉ có thể giống một tấm ảnh dán vào cửa xe.



Xuống xe bus là tới liền công ty ta, bởi vì chỗ xe dừng chính lấy tên tòa nhà công ty ta làm tên trạm.



Mỗi lần ta nghe được hệ thống điện tử tự động báo: đã tới tòa nhà Hạo Tinh, ta cũng rất tự hào.



Ta ôm tâm tình tự hào đi vào công ty, chung quy sẽ có người quen bắt chuyện: “Tiểu Vương, kiểu tóc của ngươi hôm nay vẫn mang một vẻ đẹp hỗn độn.”



Cho dù ta đã 26 tuổi, nhưng ta vẫn được gọi là Tiểu Vương, hơn nữa kiểu tóc là do đám đại quân trong xe bus giúp ta tạo mẫu, không liên quan gì ta sất.



Ta nhìn đồng hồ một chút, tới giờ vào làm luôn rồi. Ta nhanh chóng bước về phía thang máy dành cho nhân viên, mắt thấy cửa thang máy sẽ đóng, ta cũng không cần hình tượng gì nữa, cắn thẻ nhân viên, gần như bay nhào tới, ngay trước khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn ta liền thò một chân vào.



Thang máy một lần nữa mở ra, ta không nhìn người chen chúc bên trong, mỉm cười đi vào, ta chen ta chen, có chỗ đứng yên ổn rồi ta mới trấn định sờ lên nút đóng cửa.



Chết tiệt, chân đau quá.



Ngay khi thang máy sắp đóng, cửa lại lần nữa mở ra.



Làm gì vậy? Có cho người ta đi làm không hả? Sắp tới giờ rồi còn gì.



Ta oán giận trong lòng, còn lâu mới thừa nhận chính mình cũng vừa mới làm chuyện y chang.



Cửa chầm chậm mở ra, ta nhìn thấy gương mặt tổng giám đốc.



Nhất định là ta đang nằm mơ, nhất định là tối hôm qua làm gì gì đó với hình của hắn làm đến quá độ.



Kết quả hắn nhìn về phía ta, mày nhíu lại.




Anh chàng đẹp trai kia đeo kính, ôn hòa cười với ta: “Không sao”. Sau đó nhìn trạm xe một chút, nói: “Hình như ngươi muốn đón xe, nó chạy mất rồi.”



Ta lắc đầu nói: “Quên đi, chuyến xe kia nhất định vô duyên với ta.”



Anh đẹp trai nhã nhặn cười sang sảng, nói: “Vậy lần sau cẩn thận một chút, may là lần này đụng vào ta, bằng không nếu là thứ khác thì rất nguy hiểm.”



Ta cũng cười nói: “Vậy phải cám ơn ông trời rồi.”



Hắn lại cười với ta, sau đó xoay người đi.



Ta nhìn theo bóng lưng hắn, tâm tình tự nhiên tốt lên.



Ta ngồi xe về nhà, nấu cơm tối xong lại đi tắm một cái, sau đó ngồi vào computer.



Chơi trò chơi một lát, rồi gõ chữ, cập nhật trang blog..



Một hồi ta lướt qua trang BBS của công ty, thấy trợ lý tổng giám đốc đang bán đấu giá online tư liệu của tổng giám, bao gồm sinh nhật cân nặng số đo ba vòng.



Cô nàng này suốt ngày không làm việc đàng hoàng mà cứ làm mấy trò gì ấy nhỉ.



Trong lòng ta khinh bỉ nàng, sau đó dùng cái giá chót vót 20 Q tệ mua được.



Ta nghiên cứu cẩn thận tư liệu của tổng giám, cho ra kết luận là vóc người thật không sai.



Gần tới mười hai giờ, ta đóng trang web, hôn gió với anh đẹp trai đang nhắm mắt trên màn hình.



Ngủ ngon.



================



Vài lời của tác giả:



Khuôn sáo định luật điều thứ nhất: hai cái tiểu công, một chàng tóc đen một anh tóc vàng, một người lãnh khốc một người ôn nhu, oa ha ha ha.