Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 21 : Ai thò chân ra trước

Ngày đăng: 17:32 19/04/20


Ta ngồi vào xe, quay sang hỏi hắn: “Ngươi đợi ta từ chiều tới giờ à?”



“Ừ.” Sau đó hắn quay lại bảo ta: “Không cần nói cám ơn.”



Ta xấu hổ cười cười.



Hắn tiếp tục nói: “Ta vừa chờ ngươi vừa suy nghĩ chút chuyện nên cũng không đến nỗi nhàm chán.”



Ta không biết nên nói gì, không dám hỏi hắn suy nghĩ cái chi, ta sợ.



Cho dù thân thể với nhau đã rất thân mật, nhưng vẫn luôn cứ e dè từng chút, sợ sẽ làm hỏng mất chút yêu thương không đổi này.



An Viễn im lặng lái xe, ta nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nhìn mà như chả thấy gì.



Tâm tình nhảy nhót hồi sáng giờ chả còn sót chút gì.



Có phải ai cũng vậy không? Công việc, tình yêu, những chuyện phiền lòng này luôn như con sâu vậy, phủi không đi.



“Lo được lo mất, chúng ta đều đang lo được lo mất.”



“A?” Ta kinh ngạc nhìn về phía hắn.



Hắn nhìn phía trước, không có quay sang ta, chỉ nói: “Ta không biết ngươi nghĩ sao, nhưng ta muốn nói thật, khoảng cách giữa chúng ta là rất lớn.”



Nghe câu này tim ta thắt lại.



“Chúng ta mới cùng nhau vài ngày đã như vậy, về sau không biết ra sao nữa.”



Có chút khó chịu, được rồi, đúng là rất khó chịu. Không phải không thấy được sự thật nhưng bị người khác vạch ra sự thật luôn khiến người ta khó chịu.



“Từ thứ sáu đến giờ, hai ta đều vẫn rất gò bó.”



“Chúng ta?” Ta chợt lặng đi.



“Không riêng gì ngươi, ta cũng vậy mà…” Hắn hơi nhíu mày, nhìn đường, nói: “Nếu ngay từ đầu chúng ta không phải loại quan hệ này có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng mà đùng một cái hai ta liền xác định là người yêu, vội vã quá thành ra phản tác dụng…”



Xe chạy đến dưới lầu nhà ta, hắn vươn tay ôm lấy cổ ta xoay mặt lại đây nhìn ta thật sâu.



“Cho nên, chúng ta từ từ mà đến đi, được không?”




Ta ngẩn người.



Rốt cục ta cũng thông minh một tí, cảm thấy mình bình tĩnh lại, ta hỏi nàng: “Là An Viễn nhờ ngươi đến?”



Nàng gật đầu rồi bật cười: “Hắn cảm thấy ngươi gặp ta có thể sẽ thả lỏng một chút nên tìm ta đến hỏi chuyện ngươi, giúp ngươi nghĩ cách giải quyết.”



Ta cũng bật cười.



Chúng ta quả nhiên đều ngốc như nhau.



Sau đó, tới thứ sáu, ta nhìn màn hình di động, không khỏi nhớ tới Dương Giản.



Rốt cuộc thoát ra khỏi vòng vây bọn họ, cái loại dày vò cuối tuần này không còn nữa rồi.



Không phải không có chút tiếc nuối.



Ta cảm thấy về đạo đức mà nói thì ta không nên xuất hiện trước mặt Dương Giản nữa.



Nhưng mà ta vẫn cảm ơn hắn, cảm ơn hắn từng khiến ta có được những người bạn kia.



Và cả hắn nữa.



An Viễn hỏi ta: “Cuối tuần có muốn ra ngoài ăn không?”



Ta nói thôi đừng, ta mệt quá.



Trong phút chốc vẻ bối rối của hắn làm ta đau lòng. Ta bảo hắn: “Theo giúp ta mua ít đồ ăn đi, ta làm cho ngươi ăn.”



Ta cảm thấy chỉ trông vào thời gian chắc là không đủ, có thể do chịu ảnh hưởng của việc đọc thứ gì đó nhiều quá nên ta cho rằng tình yêu luôn bình đẳng. Hẳn là như vậy, ngược lại khiến ta cảm thấy bị trói buộc.



Hiện tại ta nghĩ, tự mình bước chân ra cũng không đến nỗi khó khăn quá.



================



Vài lời của tác giả:



Khuôn sáo định luật điều thứ 20: bạn học nào bước ra trước có nước uống.