Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 24 : Người qua đường

Ngày đăng: 17:33 19/04/20


Qua thứ hai đi làm đúng là có chút phiền phức thật.



An Viễn đậu xe ở gara của khu nhà cao cấp. Hắn phải loanh quanh đi trước lấy xe, sau đó mới đi công ty được.



Vô phương, ai bảo xe hắn vênh vang quá, không thích hợp ngừng dưới lầu nhà ta.



Hắn thức dậy sớm hơn ta, khi ta đang đánh răng, thử ló đầu ra phòng tắm liền thấy hắn cầm một hộp sữa uống.



Ta bật cười, rồi bị bọt kem đánh răng văng vào cổ họng, mắc nghẹn luôn.



Ta ho đến quay cuồng trời đất, hắn chạy tới, không ngừng vỗ vỗ lưng ta.



Đương nhiên hắn vẫn rất có vẻ trang nghiêm đạo mạo, nhưng mà ta nghi hắn đang lợi dụng cơ hội ăn đậu hủ ta.



Mặc dù hắn có xe, nhưng mà ta không thể ngồi, ta vẫn muốn chen chúc xe bus như trước.



Đến khi ta tới công ty, liền thấy hắn đang đứng trước thang máy chờ ta.



Hắn đúng là có đôi khi hơi ngốc thật, nếu hắn như vậy ta đi trễ một chút để làm gì chứ!



“Chào tổng giám đốc!” Ta cười nói với hắn.



Hắn gật đầu.



Sau đó? Sau đó một ngày mới bắt đầu.



oOo



Thủ trưởng tiếp tục đem ta ra tôi luyện, nhưng trên cơ bản mọi thứ chuẩn bị cho tiệc khánh công đều thu xếp ổn thỏa cả rồi. Tiệc sẽ được tổ chức vào tối thứ sáu tuần này.



Buổi sáng ta chạy đến khách sạn, xác nhận một việc. Đến trưa liền ở lại khách sạn người ta ăn cơm luôn, rất đã, khách sạn bốn sao mời ta ăn cơm, không để ý tiền bạc gì.



An Viễn gọi điện thoại cho ta, hỏi sao không thấy ta ở căn tin, ta nói nguyên nhân, sau đó suy nghĩ một chút rồi bảo: “Sau này, ngươi cũng không cần đến căn tin công ty đâu, dù sao hai ta cũng ở chung rồi.”



Được rồi, dù là nói rất điềm nhiên nhưng mà vẫn có hơi xấu hổ.



Hắn hỏi: “Tại sao?”



“Tại vì ta sợ ngươi ăn không quen đồ căn tin.”



Hình như hắn cũng nghĩ tới, liền nói: “Ngươi đừng nghĩ ngợi, trước khi ta đi căn tin đều là do Bách Linh đặt thức ăn nhanh cho ta, ăn còn không ngon bằng cơm căn tin.”



Ta chợt nghĩ, đại khái hương vị của đồ ăn hắn cũng không để ý, cái hắn muốn chỉ là tiết kiệm thời gian mà thôi.



Trong lòng hơi buồn rầu.



“Bất quá, vẫn là đồ ngươi nấu ăn ngon nhất.” Hắn nói.



Tâm tình lại trong nháy mắt bay bổng lên cao.




“Bởi vì…” Hắn đẩy đẩy kính mắt “Ngươi làm cho ta rốt cuộc thành thật một lần.”



Ra khỏi quán trà, người xung quanh vừa tan ca cũng nhiều lên.



Bọn họ vội vã đi qua trước mắt ta, có chút không giống, lại có chút giống. Có phải bọn họ cũng từng giống như ta, ôm mộng tưởng hão huyền, rồi tự cười nhạo mình vất qua một bên tiếp tục sống.



Với bọn họ mà nói ta cũng chỉ là người qua đường giáp gặp thoáng qua mỗi ngày, mà đối với bọn họ ta cũng chỉ thế không phải sao.



Ta chợt nghĩ đến điều gì, nói với Dương Giản: “Người đáng để ngươi yêu đang chờ ngươi ở tương lai.”



Hắn cười với ta: “Nghe giống ca từ quá.”



Ta cũng cười: “Hình như đúng là ca từ thật.”



Sau đó ánh mắt ta lướt qua góc phố.



Ở đó có một bóng người quen thuộc đang đứng.



Hắn thấy ta nhìn hắn, liền chỉ chỉ Dương Giản, sau đó giơ ngón trỏ lên môi.



Ta hiểu được, vỗ vỗ cánh tay Dương Giản nói: “Lo mà quý trọng người trước mắt đi, đồng chí.”



Hắn hoàn toàn không biết có người đang chú ý mình, ác liệt bảo: “Làm sao ngươi biết ta là đồng chí?”



Ta không biết nên cười không cười.



Khi ta nhìn về góc phố kia một lần nữa, người nọ đã đi rồi.



Những người qua đường xuất hiện rồi biến mất, bọn họ hẳn là đều có câu chuyện của chính mình.



Ta nghĩ, ngoại trừ diễn vai chính trong cuộc đời của chính mình, cũng có thể làm vai phụ trong cuộc đời người khác.



Dẫu cho chỉ là một người qua đường giáp.



==================



Vài lời của tác giả:



Khuôn sáo định luật điều thứ 23: đừng quay đầu lại, có người nhìn ngươi kìa!



Vài lời của editor:



55555, thật có người nhìn ta sẽ quay lại, trừ khi đó là cảnh sát giao thông



Có ai đoán được người đứng ở góc phố suỵt em Ninh nhìn Dương đại ngốc đắm đuối là ai không? Rất dễ đoán nha òó



Ôi tình yêu của các em Vương tiểu thụ thở dài