Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp

Chương 27 : Thẩm vấn

Ngày đăng: 17:33 19/04/20


Cuộc sống vẫn bình thản trôi đi, có đôi khi An Viễn quay về thăm cha mẹ, ta cũng sẽ ghé về nhà.



Mỗi lần về mẹ đều nhìn ta khinh bỉ: “Ngươi đó, ngay cả một nam nhân cũng tìm không được.”



Mặc dù ta là đồng chí, nhưng mà câu này nghe ra vẫn hơi quái nha.



Ta nghĩ mình nên nói cho mẹ rằng ta đã có đối tượng xác định rồi, cơ mà lần nào cũng không nói nên lời.



Được rồi, do người ta không kinh nghiệm và còn thẹn thùng thôi.



Cứ kéo lê như vậy cho tới một ngày, ta đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.



“Xin chào, ta là Quan An Dịch, anh trai của An Viễn.”



Vừa câu đầu tiên đã dọa ta chết khiếp!



“Chúng ta gặp nhau một lần được không? Đừng để An Viễn biết.”



Ngoại trừ đồng ý ta còn biết làm sao. Ông anh này nói năng rất ôn hòa, buổi tiệc ngày đó cũng cười rất là thân thiết, đại khái sẽ không làm khó người khác đi. Chẳng qua, các nhà tư bản đều là bọn hút máu, trời biết anh ta có phải thuộc dạng tiếu lí tàng đao hay không.



Cũng chưa biết chừng căn bản anh ta không hay gì về chuyện của ta với An Viễn, chỉ đến xem xét công ty mà thôi.



Tự nhủ vậy chứ ta cũng không tin nổi.



Ta gọi cho An Viễn, nói với hắn tối nay về muộn, cơm tối hắn tự giải quyết. Hắn vẫn không tỏ vẻ gì nhưng ta có dự cảm tối nay đừng mong ngủ yên.



Tan ca rồi ta nơm nớp lo âu đi tới điểm hẹn, Quan An Dịch đã tới rồi, còn có Mạc Bách Linh ngồi bên cạnh hắn.



Dáng vẻ của Quan An Dịch chính thuộc loại cao cấp nhân sĩ, cười lên trông vô cùng ôn nhu, không giống An Viễn chút nào.



Ta ngồi xuống đối diện, chờ cho câu chuyện bắt đầu.



“Chào, Vương tiên sinh.”



Ta giật mình, thanh âm giống An Viễn quá.



“Chào Quan tiên sinh.”



Tệ thật, ta lại quên dấu phẩy, cũng may mà không phải câu dài.



Mạc Bách Linh cười ra tiếng bảo: “Cậu, ngươi hù dọa người ta.”



Quan An Dịch làm bộ mờ mịt hỏi: “Bộ dạng ta trông rất dọa người sao? Nếu vậy thật xin lỗi.”



Ta đổ mồ hôi.



Bất quá không khí trở nên hòa hợp hơn.



Mạc Bách Linh lên tiếng: “Cậu ta đại diện cho cả nhà tới khảo sát ngươi.”
Ta sợ mẹ quăng ra một câu giới tính là gì quá.



“Thu nhập nhiều ít?”



Ta nghẹn cơm, ho sù sụ lên.



Mẹ trừng ta một phát, An Viễn giúp ta vỗ vỗ lưng. Chờ ta yên ổn lại mẹ hỏi tiếp vấn đề vừa rồi, An Viễn báo ra vài chữ.



Ta nghiêng mặt đi rơi lệ trong im lặng, nhiều thật, ghen tị quá đi.



Mẹ nghe được đáp án rồi bắt đầu nhảy sang hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà An Viễn.



Ta ngồi đó ăn cơm chan nước mắt, gia thế hoa lệ quá chừng.



Mẹ hỏi trước sau rất nhiều thứ, An Viễn điềm nhiên trả lời. Một bữa cơm ăn lâu thật lâu mới xong. Sau đó An Viễn định đi rửa chén bị mẹ ngăn lại, nàng đem ta đẩy vào nhà bếp, tiếp tục cùng An Viễn trò chuyện.



Ta thì tiếp tục vừa khóc vừa rửa chén, thê thảm quá chừng.



Kết quả mẹ chỉ toàn lo ngồi nói với An Viễn, quên mất tiêu ta luôn. Đến lúc sắp đi rồi nàng mới nói: “Ngươi đứa nhỏ này thật khờ, sao lại đi coi trọng thằng con ngốc nhà ta chứ.”



Có ai lại bêu xấu con mình thế không.



An Viễn nhìn ta, bảo: “Không biết, coi trọng là coi trọng thôi.”



Mẹ gật đầu: “Cũng được, miễn cho nó già rồi không ai lấy.”



Có cần phải thế không?



“Bất quá, đừng có thấy nó ngốc mà khi dễ nó.” Gương mặt mẹ đột nhiên dữ lên.



Lúc còn bé ta dùng trứng chim chọi cửa sổ nhà hàng xóm, vẻ mặt mẹ cũng như vầy.



An Viễn xoa xoa đầu ta nói: “Quá ngốc, không phải để khi dễ, mà để thương.”



Ta lấy tay bụm mặt, nghĩ mặt ta hẳn đang rất đỏ rồi.



Mẹ phát ra tiếng cười ha ha nghe thật quái, quăng lại một câu lúc nào rảnh ghé về cho ba mày xem, rồi đi mất.



Hai ta đứng sóng vai ở cửa, cùng lúc quay lại nhìn đối phương.



An Viễn một phát ôm lấy ta đi vào, mục đích chỉ có một.



===============



Vài lời của tác giả:



Khuôn sáo định luật điều thứ 26: thông qua khảo sát, mất đứt một chương.