Chuyện Tình Vịnh Cedar 1: Đâu Phải Vì Yêu

Chương 5 :

Ngày đăng: 13:47 19/04/20


Cecilia đến chỗ làm lúc bốn giờ, sớm hơn so với dự kiến một tiếng. Quán bar ở Bếp Thuyền Trưởng đã bắt đầu nhộn nhịp. Cô trườn vào một cái ghế đệm với hy vọng có thể nói chuyện với cha mình.



"Con thế nào, con gái?", Bobby Merrick hỏi từ phía bên kia quầy. "Bố lấy cho con gì đó để uống nhé?



Cecilia rất ghét khi bố đối xử với mình như một vị khách.



"Được, cho con một tách cà-phê vậy?".



"Con không muốn uống gì mạnh hơn chứ?”



"Không ạ". Ở một khía cạnh nào đó, cha cô vẫn chưa trưởng thành, vẫn ăn mặc và hành động như một thanh niên. Ông để mái tóc xám dài đến vai và tủ quần áo của ông toàn những cái áo in màu loang lổ để mặc với quần Jeans. Với Cecilia, điều đó không làm cô khó chịu, nhưng thỉnh thoảng, cô cần ông với tư cách là một người cha. Chiều nay cũng vậy. Ông mang cho cô một cốc cà-phê đen nhạt nhẽo, ông chạy ra chờ ai đó rồi quay trở lại với cô.



"Gần đây con có nói chuyện với mẹ con không?", ông hỏi.



Sau khi cha mẹ cô ly hôn, Bobby - ông muốn Cecilia gọi mình bằng tên như thế - đã rời New Jersey, thoạt tiên chuyển đến New Mexico, rồi tới Alizona và dần dần chuyển về phía bắc tới bang Washington.



"Mẹ vừa gọi cho con cuối tuần vừa rồi".



"Bà ấy khỏe không?". Theo cô biết, cho tới tận tháng Năm vừa rồi, khi mẹ cô bay tới để dự đám cưới của Cecilia, đã nhiều năm cha mẹ cô không nói chuyện mà cũng chẳng gặp nhau. Giờ đây bỗng nhiên Bobby lại hỏi về mẹ cô.



"Mẹ con ổn".



"Ba rất vui khi nghe thấy thế", ông vừa nói vừa tựa vào quầy bar. "Mẹ con thực sự là một người phụ nữ tốt".



Thế đấy, Cecilia không biết tại sao ông lại bỏ rơi cả hai mẹ con cô, nhưng cô không muốn làm ai mếch lòng. Cô hiểu cha mình. Ông không thể chịu nổi bất kỳ sự cãi cọ nào. Ông muốn mọi người yêu thương hòa thuận với nhau, đúng như ông thường nói với Cecilia. Ông không biết làm gì nếu có ai đó phiền lòng vì mình và thậm chí cũng chẳng thích loanh quanh chỗ người ta cãi nhau. Nếu có tình huống gì quá căng thẳng đối với mình, ông chỉ đơn giản bỏ đi.



Ông hỏi về mẹ cô, nhưng suốt bao nhiêu năm ông chẳng tìm kiếm, chẳng điện thoại hay viết thư cho bà. Thế đấy, ông không thích nghe về những khó khăn hay thất vọng - đặc biệt nếu là do ông gây ra. Khi Allison Marie chết, ông tránh xa cô cả về mặt tình cảm lẫn vật chất. Ông không thể giúp Cecilia những thứ cô rất cần, ông không thể giúp được. Phải lâu lắm cô mới rút ra được kết luận này.



Cô có thể giận ông, đáng lẽ ra cô nên giận, nhưng điều đó chẳng để làm gì.



Bobby là Bobby, cô có thể chấp nhận ông hoặc chẳng cần một người cha không đúng nghĩa là cha như vậy.



"Chiều nay con đến trường Olympic".



"Thế à?".



"Vâng, con đã đăng ký một lớp Đại số và lớp tiếng Anh".



Đó là ở mức 101, mức cơ bản, nhưng cô phải bắt đầu từ một điểm nào đó chứ. Đã lâu lắm rồi, lần đầu tiên cô mới hướng về tương lai chứ không day dứt vì quá khứ.



"Đại số?".



"Các con số luôn thú vị.” Cô rất thích toán và học rất giỏi môn này từ thời học phổ thông. Cô thích cái cảm giác mà toán học mang lại cho mình. Mọi thứ đều ngăn nắp và bài toán nào cũng có cách giải. Có lẽ đó là đặc điểm hấp dẫn cô nhất.



"Con sẽ dùng môn Đại số để làm gì?".



Cecilia cũng chẳng biết, nhưng đây là môn học dễ chịu và có nhiều cơ hội để hướng tới một sự nghiệp.



"Quan trọng là con biết cách tìm ra nghiệm x", cô đáp vui vẻ. "Đó là con biết cách mở chìa khóa bí mật của vũ trụ. Bố biết đấy, giống như Enstein. Tất cả đều bắt đầu từ x".



Bobby mở to mắt. "Thật không?".



Đó chỉ là câu nói đùa nhưng ông lại nghĩ là cô nghiêm tức. “Đại loại thế bố ạ.” Rõ ràng nếu ông có đến trường thì cũng chẳng thể học được môn toán.



"Bố nghĩ thế nào khi con học những khóa học này?". Cô hỏi với hy vọng được khuyến khích.



Ông đờ người nhìn lại. "Này, hay đấy"



"Hay?".



Cô nhắc lại. Một lần nữa, cô lại thất vọng. Đáng ra cô phải biết câu trả lời của Bobby sẽ không thỏa đáng.



Ông đang đợi một người khách và Cecilia đứng dậy khỏi ghế, bắt đầu ca làm việc của cô ở nhà hàng.



"Nói chuyện sau nhé", Bobby nói với theo con gái.



Cô gật đầu. Cuộc nói chuyện nào với ông mà chẳng thế. Ông chẳng bày tỏ thái độ và cô có nói gì hay ho đi nữa cũng không thay đổi được. Chẳng bao lâu nữa nhà hàng sẽ đầy khách. Việc xếp khách vào bàn, trả lời điện thoại và quán xuyến cái máy đếm tiền khiến cô bận tíu tít. Nhưng cô thích bận rộn bởi cứ rảnh tay và có thời gian là cô lại nghĩ ngay đến Ian. Con tàu George Washington đã rời khỏi vịnh Cedar từ hai hôm trước. Cô xem trên bản tin tối chiếc tàu hàng không mẫu hạm khổng lồ đã rẽ sóng ra khỏi vùng nước an toàn của vịnh.



Cecilia ngồi lặng người trước màn hình ti vi. Cô không thể nào dửng dưng mặc dù trong lòng rất muốn mình đừng quan tâm đến anh nữa. Ian đã đi. Sáu tháng trời. Cô không biết liệu anh có viết thư cho cô không. Cô có thể đến thư viện và tự gửi thư điện tử cho anh, nhưng cô nghĩ là mình không nên làm thế, ấy vậy mà đó lại chính xác là những gì cô muốn làm. Khỉ thật, mọi chuyện phức tạp quá!



Cô không hiểu được tình cảm của chính mình và chắc chắn là càng không hiểu được tình cảm của anh. Tất cả những cảm xúc đầy mâu thuẫn này - giận dữ, mong chờ và hối tiếc... Và, cô có sáu tháng để suy nghĩ về việc ly hôn và cách tiến hành như thế nào. Ian cũng có thời gian để nghiền ngẫm. Cô tự nhủ, anh ra đi thế là tốt cho cả hai. Tuy nhiên, cô phải thú nhận rằng mình rất ghét việc không được gặp hay nói chuyện với anh trong nửa năm trời. Từ lúc xem bản tin đó, Cecilia nghĩ về những gì đáng ra cô phải nói ở nghĩa trang hôm ấy. Cô hối tiếc vì đã vội vàng xúc phạm anh đến thế và nhận ra Ian không cố tình làm cô buồn khi hỏi về tấm thẻ tín dụng. Anh chỉ hơi vụng về thôi. Và cô nhận ra rằng anh biểu lộ cảm xúc thật của mình giỏi hơn cô nhiều, Giá lại được ở trong vòng tay anh thì tốt biết mấy. Cecilia đang định về thì bố cô đến tìm.



"Con có nghe tin tức gì về Ian không?", ông hỏi.



"Nghe gì ạ?".



"Có thể nó sẽ trở lại".



"Ian?".



"Con bảo nó ở trên con tàu George Washington phải không?".



Cecilia bối rối. “Ý bố là con tàu đó đang quay trở lại Bremerton?".



"Hình như thế. Bố nghe hai thủy thủ nói chuyện thế và họ bảo hộp số có vấn đề".



Ceclia biết cô không nên vui mừng, cũng không nên tin những lời tán gẫu.



Trước đó, cô đã từng nghe tin đồn kiểu thế này và những điều đó chẳng đúng chút nào.



"Con có thể tự hỏi họ", Bobby nhún vai bảo cô.




"Trường Olympic?".



"Em đăng ký hai khóa học".



"Cecilia, tuyệt lắm!” Ít nhất Ian cũng sẵn sàng khuyến khích cô dù cha cô đã không làm vậy. "Còn gì mới nữa không?”



"Cuối tuần em làm việc ở quán bar để kiếm thêm tiền cho các hóa đơn phải thanh toán qua thẻ tín dụng. Và cả các chi phí liên quan đến việc thuê luật sư nữa chứ. Em phải trả vào thứ sáu, và vì phải trả mọi thứ nên em nghĩ mình sẽ gửi toàn bộ tiền kiếm thêm vào ngân hàng.”



"Ý hay đấy".



"Em nghĩ vậy, cho đến khi em đi xem hàng bày trong tủ kính mà chẳng mua gì".



Gần một năm nay Cecilia chẳng có gì mới - vài thứ đồ hồi làm mẹ cô đã mang cho hội từ thiện. Tuần trước, cô đã bị cám dỗ phải tiêu tiền làm thêm.



Quần áo mùa xuân trông thật hấp dẫn. Cô còn muốn vài cuôn sách mới, mỹ phẩm, một đôi giày. Cô thở dài. Mọi thứ bắt đầu kêu gọi em.



"Vậy em quyết định xem có nên tiêu không, và xem liệu tiêu thế có mang lại lợi ích gì không". Ian quá hiểu cô.



"Vâng.”



"Thế là tốt cho em. Khi nào em bắt đầu học?".



"Các buổi sáng sớm. Ba ngày một tuần." Cô đã rất may mắn khi được nhận vào học vì năm học mới đã bắt đầu từ trước đó. Học sáng nghĩa là cô không có thời gian để ngủ nướng. Nhưng không sao. Những tháng sau khi chôn cất Allison, tất cả những việc cô làm chỉ là ngủ. Cô đón nhận giấc ngủ với hi vọng quên đi tất cả và thoát khỏi nỗi đau đớn trong lòng.



"Em sẽ lái xe đến trường chứ?".



Cecilia cười. Tất nhiên rồi.



"Xe của em không tốt lắm".



Chiếc Ford Tempo đời 1993 của cô đã đi được một trăm năm mươi nghìn dặm. "Em sẽ ổn", cô đáp lại và nhận ra rằng mình đang có vẻ phòng thủ. "Nếu có trục trặc gì em có thể đi xe buýt". Đường không ngắn và như thế cũng không tiện, nhưng cô tin mình vẫn có thể xoay xở được. Ian ngừng lại như thể đang im lặng để đấu tranh với bản thân mình.



"Em không trả lời câu hỏi của anh".



"Anh muốn gặp em à?"



"Ừ".



"Tại sao?"



"Anh có cần có lý do không? Em là vợ anh".



"Chúng ta ly thân rồi".



"Đừng nhắc lại với anh điều đó", anh lẩm bẩm.



Tay Cecilia xiết chặt tai nghe. "Hàng tháng trời đằng đẵng chúng ta không nói chuyện với nhau. Anh nhớ không? Vậy có gì quan trọng mà phải gặp nhau bây giờ.”



"Anh có chuyện muốn hỏi em", anh nói.



"Hỏi em ngay bây giờ cũng được".



"Không". Anh dứt khoát. “Anh muốn hỏi trực tiếp.”



"Khi nào?", Cecilia biết, toàn bộ những câu hỏi của cô chẳng qua chỉ là chiến thuật trì hoãn.



"Sớm thôi. Nghe này, Cecilia, anh không biết anh còn bao nhiêu thời gian trước khi ra biển. Anh có một ý kiến". Khi thấy cô không trả lời, anh nói. "Được rồi, được rồi, em nói đúng, chúng ta ly thân nhưng chính em mới là người muốn vậy".



Đến lúc ra khỏi căn hộ, Ian đã hoàn toàn nhất trí về chuyện ấy. Giờ đây anh lại định đổ mọi tội lỗi lên vai cô.



"Được, anh biết là em không muốn gặp anh", anh nói cộc lốc.



Cecilia thở dài. “Không phải như vậy.” Thật ra là cô rất muốn gặp anh. Cô mong muốn điều đó đến cháy bỏng, hơn bất kỳ việc gì khác.



"Vậy em định ngày giờ gặp nhau đi".



Cecilia nhắm mắt lại và an tay vào lông mày trong khi cố suy nghĩ.



"Em có muốn luật sư cửa anh liên lạc với luật sư của em không?". Anh hỏi.



"Không!", cô nổi cáu vì anh lại gợi ý điều đó.



"Vậy hãy nói cho anh biết khi nào anh đến chỗ em được".



"Anh muốn đến đây?". Đó là một ý kiến mà Cecilia hoàn toàn không ngờ tới. "Không được". Cô nói.



"Được, vậy chúng ta có thể đi tới nơi nào đó khác vậy Ian gợi ý. "Bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi nào. Em cứ nói với anh. Anh sẽ không hỏi lại nữa, Cecilia".



Giọng anh đầy vẻ kiên quyết mà cô chưa từng thấy trước đó.



"Được rồi", cô thì thầm. “Tuần tới thì sao? Một nơi nào đó ở Bremerton? Em chọn nhé".



"Anh thở phào qua điện thoại. Như thế không khó khăn quá chứ?” Nhưng thật ra thì có đấy, và Ian biết rõ.



"Khi nào anh rảnh để gặp nhau?". Cô gần như thều thào



"Anh sẽ cho em biết. Được không? Còn phụ thuộc vào những gì xảy ra với con tàu George Washington, nhưng sễ sớm thôi".



Vậy là không biết chính xác thời gian và địa điểm, nhưng vì anh ở trong ngành hải quân và đời anh là đời thủy thủ - vì thế cô buộc phải theo.