Chuyện Tình Vịnh Cedar 2: Ngày Mai Không Hẹn Trước

Chương 14 :

Ngày đăng: 13:47 19/04/20


V ào hai ngày cuối tuần, Grace đặt phòng trong một khách sạn sang trọng tại Seattle. Thông thường thì dù có thẻ giảm giá chị cũng chẳng bao giờ làm thế vì túi tiền không cho phép, song thái độ lẩn tránh của Maryellen suốt từ hôm Giáng sinh khiến chị bồn chồn, và không thể ngơi yên mặc tình trạng đó tiếp diễn.



"Chào con yêu, chị nói và thấy mừng vì Maryellen đang ở phòng tranh một mình.



Maryellen tỏ ra ngại ngần. Grace biết rằng cô đang tìm lý do để rút ngắn cuộc gặp gỡ này. Con chào mẹ. Maryellen nói. “Con không biết phải nói thế nào vì bất ngờ thú vị này”.



"Mẹ đến với một nhành ô liu đây.



Con gái chị nhìn mẹ thận trọng."Sao lại thế ạ? Chúng ta có tranh cãi gì đâu?".



“Không hẳn là vậy. Nhưng lâu rồi mẹ con mình không ở bên nhau. Mẹ đã cố gắng tìm hiểu thông tin về cha của đứa trẻ và những kế hoạch của con. Nhưng mẹ đã nhầm”. Maryellen đã từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào và Grace tin rằng người đàn ông là cha đứa trẻ chắc chắn chưa biết chuyện này. Chị sợ nhất là người đó đã có gia đình. Phản ứng của Maryellen trước những thăm dò của chị đã khẳng định chắc chắn thêm điều đó.



Maryellen mỉm cười. Bây giờ da cô không còn tái như một tháng trước nữa. Nhìn kỹ cũng khó mà phát hiện được cô đang mang thai. Nhưng Grace có thể nhìn thấy điều đó bằng kinh nghiệm của mình và lấy làm ngạc nhiên tại sao chị lại không nhận ra lần mang thai đầu tiên của con gái. Hôm đó là lần duy nhất Maryellen thổ lộ, và cô không hề đề cập thêm một lần nào. Nhiều lúc Grace băn khoăn hay là con gái chị tưởng tượng ra chuyện ấy.



“Mẹ đã đặt chỗ khách sạn cho mẹ con mình ở Seattle rồi”. Grace nói và giải thích lý do chuyến đi.



“Một phòng khách sạn ạ? Để làm gì hả mẹ?”.



"Để mẹ con ta được nghỉ cuối tuần ở một nơi xa - đây là lần đầu tiên và mẹ hy vọng là năm nào chúng ta cũng thực hiện được điều đó.



Maryellen nhướng mày. Kelly có đến không ạ?.



“Mẹ hy vọng là có”. Grace biết các con chị không được hòa thuận với nhau cho lắm. Kelly tự ái và giận dỗi vì Maryellen đã không nói cho nó biết về việc mang thai. Grace thực sự phải cố gắng rất nhiều để không bị mắc vào sự bất hòa giữa hai đứa con. Nhưng bây giờ thì thật khó khăn vì Kelly cũng đang rất giận chị.



Kelly lúc nào cũng coi Dan như một thần tượng. Cái gì bố cũng là nhất. Cô cảm thấy bố đã phụ lòng mình - bây giờ mẹ lại còn hẹn hò yêu đương với Cliff Harding. Tất cả khiến Kelly càng có cảm giác bị phản bội. Việc Maryellen giữ bí mật về cái thai đúng là đòn tấn công cuối cùng đối với cô.



“Nếu Kelly đồng ý thì con cũng sẽ đi”. Maryellen nói với mẹ. “Mẹ rất mừng vì con nói thế”.



Tối đó Grace gọi cho con gái út. Thật không dễ dàng chút nào để thuyết phục Kelly đi nghỉ cuối tuần ở tận Seattle. Nhưng thật may mắn con rể Paul của chị đã động viên vợ đi cùng mẹ. Paul biết Kelly đang đau khổ nên đã năn nỉ và thuyết phục vợ rằng đây sẽ là cơ hội để anh và con trai anh gắn bó với nhau hơn.



Grace vui mừng khôn xiết khi thấy Kelly đồng ý.



Tối thứ sáu ấy, ba mẹ con đi phà đến Seattle và bắt tắc-xi đến khu cảng. Người lái xe tắc-xi trẻ tuổi rõ ràng là dân mới nhập cư, anh ta đã nhảy ra khỏi xe để mở cửa cho họ và vội vàng quay trở lại ghế lái.



Đây quả là một chuyến phiêu lưu của Grace. Chị quyết tâm tạo ra một kỳ nghỉ cuối tuần đáng nhớ với hai cô con gái xinh đẹp của mình. Thật vui khi gặp một người lái xe lịch lãm như cậu. Cậu rất biết cách chiều khách đấy. Grace khen cậu ta và thấy tinh thần phấn chấn hơn.



“Xin cảm ơn bà”, người tài xế quay lại và lái xe vào bến tàu. Cậu ta nói tiếng Anh khá tồi nhưng cũng đủ để diễn tả cho người đối thoại hiểu những bình luận của mình về thành phố. Cậu lái đến khách sạn Đại lộ 4 và đỗ vào lề đường. Một người bảo vệ bước ra mở cửa xe cho họ.



Grace trả tiền cho cậu tài xế và thêm vào đó một ít tiền boa. “Chào mừng cậu đến nước Mỹ”, chị nói.



“Cảm ơn bà”, cậu đáp lại và cúi đầu. Chúa phù hộ cho nước Mỹ.



“Đúng, Chúa phù hộ nước Mỹ”.



Phòng chờ khách sạn khá sang trọng và rộng rãi thoáng đãng với một bệ đá cẩm thạch rất lớn nằm chính giữa sảnh, trên có một lẵng hoa thật to mà Grace chưa trông thấy ở đâu bao giờ. Họ thong thả bước về quầy đăng ký lễ tân và làm thủ tục nhận phòng; Grace chìa tấm thẻ tín dụng ra, và cố không nhăn mặt. Vài phút sau họ được một nhân viên đưa lên phòng nghỉ.



Sau khi gọi điện về nhà hỏi xem tình hình bé Tyler thế nào, Kelly thấy yên tâm và bắt đầu thư giãn. Đây là lần đầu tiên Kelly xa con nhiều tiếng đồng hồ như vậy nên cô rất nhớ nó.



Kelly ngồi trên chiếc giường đôi rộng rãi và vòng tay qua đầu gối. Cô hỏi chị gái. Chị đã nghĩ là sẽ đặt tên gì cho con chưa?.



Một giây căng thẳng Maryellen trả lời. Thật ra thì chưa... Chị hy vọng nó là con gái, và nếu được thế chị sẽ gọi nó là Catherine Grace.



“Tên đẹp đấy”.



Grace rưng rưng lệ khi thấy con gái muốn lấy tên mình đặt cho con nó. Nhưng chị nhanh chóng lau nước mắt vì không muốn làm hỏng buổi tối vui vẻ của ba mẹ con bằng những cảm xúc ủy mị. Chị đã gửi gắm nhiều hy vọng vào chuyến đi nghỉ này. Chỉ muốn được cười, được trò chuyện vui vẻ với các con để gợi lại cho chúng những ngày xưa đầm ấm khi cả nhà sum vầy bên nhau.



Dan biến mất khiến ba người phụ nữ mất mát: người mất chồng, kẻ mất cha, tổ ấm gia đình tan vỡ cả Grace luôn muốn có một lời giải đáp thỏa đáng, nhưng lúc này đây, những thứ đó chẳng có ý nghĩa gì với chị nữa.



Ba mẹ con bỗng cùng im lặng. Họ băn khoăn về những việc đã làm và cả những việc không làm. Chẳng ai tìm ra lý do hay câu trả lời nào cho sự bỏ đi của Dan - chỉ còn lại những nghi ngờ thắc mắc. Cũng chính vì điều này mà vết rạn tình cảm giữa ba mẹ con cứ dần dần lớn lên. Grace muốn hàn gắn vết rạn đó.



Sáng hôm sau họ dậy sớm và hào hứng muốn khám phá nơi đây bằng một tua du lịch. Điểm xuất phát đầu tiên là chợ Pike Place. Họ ăn nem nóng và uống cà-phê pha với nhiều hương liệu khác nhau trên đường phố. Họ dạo bước giữa những quầy hàng dài bày bán đủ các loại hoa quả và rau. Grace thích nhất quầy hải sản. Cá, cua, tôm, trai, sò biển và điệp được bày bán la liệt trên lớp đá vụn ướp lạnh. Họ gia nhập vào đám đông ngư dân đang tung cho nhau một con cá hồi rất lớn.



Ba mẹ con ăn trưa trên khu cảng biển, dưới bầu trời u ám mây che. Rồi họ lại du ngoạn ở công viên sinh vật biển Seattle và xem một bộ phim Imax nói về núi lửa Saint Helens phun trào, một địa danh du lịch được nhiều người ưa thích. Cuối ngày, cả ba đều mệt lử. Chẳng ai muốn đi chơi nữa nên gọi pizza vào khách sạn. Ba mẹ con ngồi trên giường, bốc bánh và cười nói vui vẻ về việc phải trả những ba đô la để mua một lon sô-đa ở quay bar mini trong phòng nghỉ. Mặc dù rất mệt nhưng chẳng ai muốn đi ngủ sớm. Họ cởi bỏ bộ đồ đang mặc và thay bằng áo pijama và váy ngủ. Rồi họ nói chuyện suốt đêm. Ai cũng tránh nhắc đến Dan và những phỏng đoán xung quanh vụ mất tích ấy. Họ cũng không bàn luận gì về cái thai của Maryellen mà chỉ đưa ra vài cái tên để đặt cho đứa bé nếu nó là con trai. Nhưng cả hai chủ đề bị tránh né vẫn luôn hiện hữu trong suy nghĩ của mọi người. Giống như Grace, hai chị em đều không muốn phá vỡ không khí êm đềm tuyệt diệu mà cả ba đang chung hưởng.



Ngày chủ nhật họ làm thủ tục rời khách sạn. Grace rất vui và hối tiếc vì thời gian họ dành cho nhau đã đến lúc kết thúc. Nhưng chị thật sự phấn khởi vì đã có ngày cuối tuần vui vẻ với hai cô con gái đáng yêu. Đó là tất cả những gì chị mong muốn.



“Lần sau chúng ta sẽ lại đi thế này các con nhé”, chị nói lúc ba mẹ con ngồi đợi phà và đi xuống thuyền.



“Năm sau thì hơi khó mẹ ạ”, Maryellen nói, “không phải là con không muốn, mà vì nguyên nhân khác. Con sẽ sinh cháu”.
Vào ngày thứ sáu tuần thứ hai của tháng ba, Jon Bowman đã đến trong lúc công việc xây dựng sửa chữa vẫn còn đang ngổn ngang.



Việc nâng cấp cho nhà hàng mới chỉ hoàn thiện được một phần. Một đội ngũ thợ mộc đang xây phần bên ngoài, còn thợ điện đang mắc những chiếc bóng đèn cố định. Sàn nhà đầy cát vương ra khắp nơi. Những bức tường đã được sơn lớp áo đầu tiên và những chiếc cửa số đã được thay hết. Vợ chồng Seth quyết định giữ lại quầy bar màu gụ, trông nó có vẻ Seth dẫn Jon vào căn phòng có thể là của anh ta nếu được tuyển vào vị trí bếp trưởng, anh ra hiệu cho Jon ngồi. Tôi thích phong cách anh lựa chọn trong việc sửa chữa và đổi mới này. Jon nói khi ngồi xuống. Khi nào thì anh định khai trương?.



“Chúng tôi hi vọng sẽ khai trương vào tuần đầu tiên của tháng Năm”.



Jon liếc nhìn qua vai như thế muốn ước liệu xem công việc sẽ được hoàn thành trong bao lâu nữa. “Lúc đó chắc chắn mọi thứ phải được hoàn thiện rồi”, anh nói đầy tin tưởng.



“Jon này, anh biết đấy, chúng tôi đang tìm một bếp trưởng, người này phải biết nghĩ ra những thực đơn phong phú hấp dẫn và cộng tác với chúng tôi một cách chặt chẽ”.



“Vì vậy tôi mới đến đây. Tôi đã đứng bếp cho nhà hàng Andre được ba năm. Tôi sáng tạo ra thực đơn và luôn luôn thành công với các món hải sản”.



“Trước đó thì sao?”, thực ra Seth đã xem lý lịch rồi, nhưng anh vẫn muốn Jon kể lại chi tiết. Hai vợ chồng anh đã đến nhà hàng Andre hai lần để lấy mẫu những món Jon nấu.



Tôi làm cho hãng VFW ở Olympia. Nếu muốn thì anh có thể tham khảo vài người về điều đó. Jon đưa cho Seth xem một bảng ghi tên tuổi của vài người và số điện thoại của họ.



“Thế anh được đào tạo ở đâu ra?”. Bản lý lịch đã nói rất rõ về thông tin này. Jon tỏ ra hơi căng thẳng, nhưng có thế chỉ do Seth tưởng tượng mà thôi. Mỗi chỗ học một ít. Tôi không qua các khóa đào tạo chính thức. Tôi bắt đầu làm đầu bếp nấu món ăn nhanh ở một quán ăn sáng tại Tacoma và dần dần tự tìm đường cho mình. Tất nhiên tay nghề của tôi chưa đến mức mở được show diễn riêng trên truyền hình, nếu như đó là loại bếp trưởng mà anh muốn tìm.



“Không, tôi không cần một người như vậy”. Seth đảm bảo với Jon. Dù sao thì anh cũng không đủ tiền trả lương cho một đầu bếp quá nổi tiếng. Anh vẫn tò mò về lai lịch của Jon nhưng cố gắng không nhấn mạnh vào vấn đề đó nữa. Tôi biết anh còn là một nhiếp ảnh gia nữa".



Jon gật đầu. Tôi là một bếp trưởng giỏi, nhưng niềm đam mê của tôi là chiếc máy chụp ảnh.



Anh không che giấu tình yêu của mình với công việc. Điều đó làm Seth rất hài lòng.



“Nếu anh cho tôi cơ hội, thì anh sẽ không phải hối tiếc đâu”. Jon sôi nổi.



Mọi linh cảm của Seth đều mách bảo anh nên thuê người này. Tôi sẽ bắt đầu cho bếp hoạt động trong một tháng nữa. Lúc ấy anh rảnh chưa?



Jon gật đầu. Họ bàn bạc về lương, phúc lợi, công thức món ăn và các chi tiết khác. Bàn bạc xong, Seth đưa Jon đi quanh tham quan và rất hài lòng khi Jon nói muốn được trang trí và thiết kế cho nhà hàng. Anh rất thích những ý tưởng Jon đưa ra và tối hôm ấy anh đã trao đổi lại với Justine.



“Em có cảm giác là Jon Bowman sẽ làm tốt đấy”. Cô nói với chồng khi anh đang lúi húi trong bếp chuẩn bị cho bữa tối.



“Anh cũng nghĩ vậy”.



Justine ngồi trong phòng khách và gác chân lên để hai mắt cá chân không bị phù. Đã đến tháng thứ sáu của thai kỳ, cô mới chỉ bị phù nhẹ, nhưng cô vẫn phải chú ý giữ gìn. Seth nhận đảm đương công việc nấu nướng và anh nghĩ là phải giảm muối trong các món ăn.



“Em thấy mình giống như con hà mã ấy”. Justine phàn nàn, đặt tay lên chiếc bụng bầu tròn xoe của mình.



Seth dựa lưng vào sô-pha và hôn lên cổ cô. “Trông em xinh đấy chứ”, anh nói nhỏ “chẳng giống hà mã tí nào - mặc dù bọn hà mã cũng có duyên”.



“Nghiêm túc đi anh Seth”.



“Anh nghiêm túc đấy chứ”.



Cô quay mặt về phía anh và họ hôn nhau. Seth lại thấy đắm say trào lên rạo rực trong từng đường gân thớ thịt của mình. Anh yêu người con gái này biết bao.



Vài phút sau, ăn xong món mì hải sản, anh hỏi vợ. “Nói cho anh nghe xem em biết gì về Jon Bowman nào”.



“Biết gì là biết gì?”.



“Lai lịch của anh ta ấy. Em có nắm được gì không?.



Justine nghĩ ngợi một chút trước khi trả lời. “Không nhiều lắm. Anh ấy vẫn hay bán tranh ảnh cho phòng tranh trên phố Harbor. Nhưng mà sao cơ?”.



Hình như anh ta hơi.... bực mình khi anh hỏi về điều đó



“Thế anh ta học trường nào ra?”, Justine hỏi



“Anh ta không nói, nhưng anh đã hỏi chuyện hai người giới thiệu anh ta. Cả hai đều là chủ nhà hàng cũ của anh ta và họ đã hết lời ca ngợi. Mà em đã bao giờ xem ảnh anh ta chụp chưa?”.



Justine dịch dần sang chỗ Seth anh kéo ghế cho cô. “Maryellen cho em xem một vài bức ảnh của anh ta trước Giáng sinh. Chúng thật kỳ diệu anh ạ. Anh có thế cảm nhận trong đó một vẻ đẹp và một cảm xúc rất lạ”.



“Hừm. Có lẽ chúng ta cũng phải mua vài bức. Để treo ở lối ra vào. Em nghĩ sao?”



“Em nghĩ ông chồng thông thái của em đang có một ý tưởng tuyệt vời đấy”. Họ mỉm cười và thấy cuộc sống sao mà mãn nguyện đến thế.



Ghi Chú: (1) Theo thần thoại Hi Lạp, nhành ô liu tượng trưng cho hòa bình.