Chuyện Tình Vịnh Cedar 3: Có Anh Trong Đời
Chương 11 :
Ngày đăng: 13:46 19/04/20
Những bước chân của Grace Sherman nhẹ nhàng hơn so với hai năm trước đây. Chị đẩy chiếc xe chở rau dọc theo lối đi trong cửa hàng và nhún nhảy bước đi theo tiếng nhạc sáo trúc: một bản nhạc cũ của Mamas and Papas.
Những âm nhạc không phải là lý do khiến chị có một tâm trạng phấn khởi như vậy. Mà đó là do Will Jefferson, anh trai của Olivia. Đó là một người đàn ông cao to, đẹp trai, thành đạt - một kỹ sư nguyên tử; và rất ... hấp dẫn. Thời gian trước, Will quay trở lại vịnh Cedar khi bà Charlotte vật lộn với bệnh ung thư, từ đó Grace và Will đã nối lại tình bạn của họ.
Khi Will viết cho chị một lá thư ngắn sau đám tang của Dan, anh đã để lại địa chỉ thư điện tử. Ban đầu họ chỉ gửi cho nhau những tin nhắn ngắn, nhưng sau đó, mọi thứ dần thay đổi. Bây giờ họ nói chuyện qua mạng với nhau lâu hơn và thường xuyên hơn. Tối hôm trước họ đã nói chuyện với nhau trên mạng gần một giờ đồng hồ. Việc trò chuyện đã gần như trở thành một thói quen đối với cả hai.
Cliff Harding đã đồng ý dừng mối quan hệ của hai người. Khi biết về việc Dan tự sát, chị đã yêu cầu anh cho chị thời gian để suy ngẫm về những cảm xúc phức tạp xung quanh cái chết của chồng mình. Chị vẫn chưa quyết định sẽ làm gì với bức thư Dan để lại, nhưng chị có ý định cứ để nguyên đó. Phá vỡ cuộc sống hiện tại không phải là một ý hay. Những bí mật của Dan chị sẽ được giữ gìn cẩn thận. Cliff có gọi điện cho chị mỗi tuần một hoặc hai lần, anh đã đi khỏi thị trấn, và mặc dù chị rất vui khi nhận được điện thoại của anh, nhưng dù sao nó cũng không bằng cảm giác khi được nói chuyện trên mạng cùng Will.
Chị biết sẽ thật ngớ ngẩn nếu nghĩ rằng việc hàng ngày liên lạc với Will có một ý nghĩa đặc biệt nào đó. Will đã có gia đình, dù Grace thấy rằng anh không được hạnh phúc lắm. Tất nhiên, vì là một người đàn ông lịch sự nên Will không bao giờ nói xấu vợ mình, nhưng Grace có thể đọc được nỗi buồn trong mắt anh.
Olivia mới nhắc tới cuộc hôn nhân của Will và Georgia cách đây vài tháng, và chị bóng gió rằng cuộc sống giữa anh trai mình và vợ có nhiều vấn đề. Việc Will có nhiều thời gian ngồi bên máy tính mỗi tối như vậy cũng phần nào chứng tỏ cuộc hôn nhân của anh không thật sự hạnh phúc.
Giữa mình và Will chỉ là bạn, Grace tự nhủ. Chỉ là những người bạn đã lâu mới gặp lại nhau. Tất cả chỉ có vậy, không hơn không kém. Tuy nhiên chị vẫn phải thú nhận rằng chị hoàn toàn "nghiện" việc nói chuyện với Will.
Mỗi buổi chiều, chị vội vã trở về nhà sau giờ làm việc, rồi lập tức bật máy tính vì chị biết rằng thể nào Will cũng đang đợi mình. Họ cách nhau ba múi giờ nên anh luôn ăn tối trước chị.
Grace không nói các con gái về những cuộc "trò chuyện" trên mạng hàng ngày với Will. Chúng sẽ không hiểu. Chúng không biết anh và có thể hiểu sai về mối quan hệ giữa họ. Kelly và Maryellen sẽ lo lắng cho chị vì chắc chắn chúng không bao giờ tin tưởng vào một mối quan hệ qua mạng, nhất là khi Will lại có gia đình. Chị đã nghĩ đến việc một lúc nào đó giả bộ tình cờ nói về "người bạn qua mạng", nhưng rồi lại đổi ý. Tốt hơn hết là cứ im lặng.
Grace cũng không nói gì với Olivia. Không phải là chị muốn giấu người bạn thân nhất của mình. Nhưng thật ra chị cũng không giải thích được tại sao chị lại không kể chuyện này cho Olivia. Có lẽ vì chị e rằng Olivia sẽ không ủng hộ, cũng như các con gái chị vậy. Grace thích thú với việc được nói chuyện với Will đến nỗi chị không muốn chịu đựng cảm giác tội lỗi về niềm vui sướng nho nhỏ này. Và dường như Will cũng có chung suy nghĩ ấy.
Có một người mà chị cảm thấy rất khó xử, đó là Cliff Harding. Grace quý Cliff mà chị nợ anh rất nhiều. Anh đã rất kiên nhẫn và dịu dàng với chị trong suốt trong thời gian dài sau vụ mất tích của Dan. Anh đã đên bên chị trong những giây phút ảm đạm nhất của cuộc đời. Anh đã tiếp thêm cho chị sức mạnh và sự an ủi về mặt tinh thần lúc chị cần nhất.
Khi cuộc hôn nhân của Cliff đổ vỡ vài năm trước đây, anh đã xin nghỉ hưu non, rời khỏi Boeing và mua vài mẫu đất ở thung lũng Olalla, cách vịnh Cedar vài dặm về phía nam. Anh nuôi ngựa và bắt đầu tạo dựng một trang trại riêng cho mình. Đây là một lĩnh vực mà Grace không am hiểu nhiều lắm, nhưng nó lại là sở trường của Cliff. Và nó trở thành thú vui là niềm say mê của anh.
Đẩy chiếc xe dọc theo lối đi, Grace nhặt thêm những thứ rau mà chị cần, rồi đi ra quầy thanh toán tiền và lái xe thẳng vể nhà. Vừa vào trong nhà, chị đã vội chạy đến bật máy tính trong khi đợi kết nối Internet, chị cho thực phẩm vào tủ lạnh. Con Buttercup cứ lẽo đẽo theo sau, khiến chị có lúc gần như vấp phải nó.
Chị dừng lại để mắng nó, sau đó đổ một chút thức ăn vào bát của con chó rồi tiếp tục việc bỏ đồ ăn vào tủ lạnh của mình.
Điện thoại đổ chuông. Một tay là một hộp sữa và tay kia là một khay trứng, chị lóng ngóng với lấy chiếc điện thoại.
"Alô", chị nói, ông nghe kẹp giữa tai và vai. Chị mở tủ lạnh và tông cả hai thứ trên tay vào.
"Em ở nhà à?". Cliff nói.
"Điều đó thì khỏi phải hỏi rồi", chi trêu chọc. Đã hai tuần rồi họ chưa nói chuyện với nhau. Anh tới California và chắc hẳn đã quay về nhà từ mấy hôm trước.
"Em không bao giờ kiểm tra hộp thư thoại à?".
"Em xin lỗi, em vẫn chưa kiểm tra". Dạo này chị luôn bận rộn đến nỗi ít có thời gian để ý hộp thư thoại. "Anh đã gọi cho em mà không được sao?".
"Anh đã gọi ba ngày trước ngay sau khi từ Califonia về. Anh rất muốn ghé qua thư viện chỗ em làm. Và chắn chắn là anh đã qua đó, nếu như anh có thể kéo dài thêm được một chút thời gian cho mỗi ngày".
"Em cũng rất bận".
"Vẫn là bận việc trên mạng phải không?".
"Vâng", chị nói, cố gắng thoát ra mặc cảm day dứt tội lỗi. "Tất cả là lỗi của anh, anh biết mà". Grace có chiếc máy tính cũ của Paul và Kelly. Chính Cliff đã nâng cấp máy tính và lắp đặt mạng cho chị.
"Lúc nào anh cũng có thể viết thư điện tử cho em mà", chị gợi ý.
Cliff rên lên. "Anh đã tạo ra một con quái vật rồi". Grace biết là anh đang đùa.
"Đúng thế".
"Đừng nhắc anh nữa", anh làu bàu cười. "Nói xem em đã có kế hoạch gì cho Lễ tạ ơn chưa?".
"Ừm ...". Chỉ còn vài tuần nữa là đến Lễ Tạ ơn nhưng chị vẫn chưa có bất kỳ một kế hoạch nào cả. Năm ngoái vào dịp này Maryellen đã đón Lễ Tạ ơn tại nhà chị và hai mẹ con đã có một ngày thật tồi tệ. Đó là ngày Lễ Tạ ơn đầu tiên không có Dan. "Sao anh lại hỏi như vậy?".
"Vì anh muốn em dành thời gian đó cho anh".
"Nhưng em tưởng là anh sẽ đi đến chỗ con gái ở Maryland chứ?".
"Nhưng năm nay anh muốn em cùng đi đến nhà con gái anh".
Grace không có khả năng để chi phí cho một chuyến đi như vậy, nhưng chị ghét phải thú nhận điều đó. Kể từ khi Dan mất tích, chị không còn tiền cho những việc chi tiêu xa xỉ và không cần thiết. Và vì cái chết của Dan là một vụ tự sát nên chị không nhận được bất cứ một khoản bảo hiểm nào.
Và như đọc được suy nghĩ của chị, Cliff nói:
"Anh không để em phản đối đâu, anh sẽ mua vé cho em".
"Anh có đói không?". Rosie hỏi Zach không cảm thấy đói, nhưng khi Rosie hỏi, anh mới nhận ra mình cũng muốn ăn chút gì đó. "Cũng hơi đói thật".
"Vậy ăn sandwich nhé?".
Anh nhún vai.
"Anh có muốn kèm một lát dứa không?".
"Pho- mát kem nữa được không?", anh hỏi đầy hy vọng. Khi mới hẹn hò nhau, Rosie đã nghĩ ra món sandwich và nó luôn là món khoái khẩu của anh.
Anh không nhớ lần cuối cùng anh được ăn món đó là khi nào.
Khi Rosie đặt bánh sandwich lên đĩa, anh lấy sô- đa trong tủ lạnh và họ ngồi đối diện nhau. Vì muốn nói một điều gì đó đẽ phá tan sự ngượng ngập giữa hai người, Zach suýt nữa đã đề cập đến việc Janice nộp đơn xin thôi việc. Anh cắn lưỡi trước khi mắc phải lỗi ngu ngốc đó. Rosie chắc sẽ rất hả hê khi biết chuyện.
Cô ấy cũng đang hẹn hò với một người đàn ông goá vợ và chắc mối quan hệ của họ đang rất tốt. Nhưng lúc này, anh thấy cô dường như đang mệt mỏi và chán nản, tuy nhiên đã bao giờ anh thấy cô không mệt mỏi đâu? Anh liếc sang chỗ khác trước khi cô có thể bắt gặp anh đang nhìn cô.
Họ nghe thấy tiếng cửa mở cùng với tiếng cười của các cô cậu thiếu niên.
Zach và Rosie lập tức đứng lên. Cả hai vội vã chạy ra phòng khách và phát hiện thấy Allison đang cười đùa cùng một cô gái khác mà Zach không nhận ra - có thể là Hanah. Cạnh đó là cậu thiếu niên được gọi là bạn trai của Allison. Cả ba đứa trẻ đều sững người lại khi thấy Zach và Rosie.
"Bố mẹ đang làm gì vậy?". Allison hỏi và ném cái nhìn bướng bỉnh về phía bố mẹ.
"Bố nghĩ tốt nhất con nên bảo các bạn con về ngay". Zach nói.
"Các bạn con có thể ở lại nếu họ muốn".
"Bố không nghĩ như vậy". Nếu con bé muốn tỏ ra bướng bỉnh trong trận chiến này thì Zach sẽ cho nó thấy rằng lợi thế nghiêng về anh. Anh hiên ngang đi về phía trước, mở rộng cửa. "Rất vui được gặp hai cháu, đừng quay lại cho đến khi nào được mời nhé". Anh nhướn lông mày. "Các cháu đã nghe rõ chưa?".
Ryan gật đầu và đi thẳng ra cửa. Cô gái kia có vẻ chần chừ, nhưng rồi cũng quyết định rời đi là cách tốt nhất.
"Con đã đi đâu?". Zach búng ngón tay.
Rosie bước lên phía trước. "Zach, anh đừng để con bé có cơ hội nói dối". Cô nói rất bình thản và rõ ràng. Còn anh thì đang rất tức giận và không e ngại che giấu điều đó.
"Tại sao con phải nói với bố mẹ rằng con đi đâu?” Allison lẩm bẩm. Nó khoanh tay trước ngực và nhìn cả hai người một cách giận dữ.
"Con bỏ học và đi phà sang Seattle".
Việc mẹ nó biết tất cả mọi chuyện thực sự là một cú sốc với Allison. Môi con bé mím lại như muốn hỏi Rosie đã phát hiện ra điều đó từ ai, nhưng rồi nó kịp thời dừng lại trước khi nói.
"Nếu muốn lừa bố mẹ thì con phải thông minh hơn nữa". Rosie nhẹ nhàng nói.
Zach rất biết ơn vì Rosie là người nói chuyện với con gái. Anh tự nghĩ mình là kẻ vô dụng. Anh gần như không cưỡng lại nổi ý muốn bắt Allison úp mặt vào tường để anh quất cho nó mấy roi. Anh đã lo đến phát ốm lên. Nhưng dường như nó không hề biết điều đó, thậm chí nó không thèm quan tâm đến việc mình đã khiến cho cha mẹ lo lắng ra sao. Chính điều này đã khiến Zach tức đến phát điên. Không kìm chế được, anh hét lên.
"Con thật điên rồ và ích kỷ. Bố cho con hay rằng việc này sẽ không bao giờ được lặp lại một lần nào nữa đâu".
Allison nhìn bố mẹ với vẻ thách thức. "Con ghét bố!". Nó cũng hét lên. "Con ghét cả hai người".
"Con có thể ghét bố mẹ nếu con muốn. Nhưng con sẽ phải tôn trọng những nguyên tắc trong gia đình này".
"Gia đình này", nó nhắc lại. "Gia đình nào? Bố mẹ đã phá hỏng gia đình của chúng ta". Con bé chỉ vào Zach và sau đó là Rosie. "Cả hai người đã phá hỏng gia đình của chúng ta. Con ghét bố mẹ - con ghét cả hai người vì những gì đã xảy ra trong gia đình này". Allison xoay người lại, lao lên phòng ngủ và đóng sầm cửa mạnh đến nỗi những bức ảnh trên tường rung lên bần bật. Bức ảnh gia đình cỡ 8x10 inch được chụp cách đây hai năm rơi xuống sàn nhà. Khung kính vỡ tan.
Không khí im lặng bao trùm, sau đó Zach lấy hơi. "Ừm", anh lúng búng, "mọi việc là như thế đó". Anh cảm thấy xấu hổ vì mình đã mất bình tĩnh. Anh thật sự cảm thấy xấu hổ.
Zach thấy cảm ơn Rosie khi cô đã ở lại cùng anh để giải quyết những rắc rối này. Rosie đã nói chuyện với Allison một cách hết sức nhẹ nhàng và bình tĩnh.
Cô thạo những việc này hơn anh. Vợ cũ của anh biết phải nói gì với con gái.
Còn anh thì không.
Sau vài phút Rosie lấy túi và áo khoác rồi đi ra phía cửa. Cô dường như chưa muốn đi. Zach cũng muốn Rosie ở lại thêm một chút nữa, nhưng anh không dám giữ Rosie ở lại với mình.
"Cám ơn em", anh nói khi đi ra cùng cô. "Em đã giải quyết vấn đề tốt gấp mười lần anh. Rất cám ơn em đã ỏ đây".
Cô nhún vai, không đáp lại lời khen của anh.
Cho đến khi Rosie ra khỏi cửa, Zach mới nhận ra một sự thật mỉa mai. Đó là dường như họ hoà thuận hơn nhiều kể từ khi ly hôn - điều mà họ hầu như không có được khi còn là vợ chồng.