Chuyện Tình Vịnh Cedar 3: Có Anh Trong Đời

Chương 5 :

Ngày đăng: 13:46 19/04/20


Đó là một chiều chủ nhật khi Katie vừa tròn một tháng tuổi, Maryellen đi đi lại lại trong phòng khách, cô âu yếm bế con gái bé bỏng trước ngực. Tiếng chuông cửa vang lên khiến cô như hoá đá. Jon đến để đón Katie về với anh qua đêm. Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh bé cô phải cho con về nhà Jon. Ngày nào Jon cũng đến thăm hai mẹ con nhưng anh thường gượng gạo và chỉ ở lại vài phút. Hôm nay là ngày anh đến đón con bé theo thoả thuận giữa họ và sẽ đưa nó quay lại vào chiều mai. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần là việc này sẽ khiến mình khó chịu, nhưng bây giờ phải trực tiếp đối mặt với nó, Maryellen vẫn cảm thấy không chịu đựng nổi.



Cô miễn cưỡng đặt Katie vào xe nôi và ra mở cửa. Jon đang đứng một bên, anh có vẻ rất thoải mái với quần Jeans và áo sơ mi ngắn tay. Mớ tóc dài sẫm màu được anh vén lên gọn gàng và buộc thành một túm sau gáy.



"Chào em", anh nói. "Trông cả hai mẹ con đều khoẻ nhỉ".



"Chào anh". Mặc dù đã cố gắng để không bộc lộ cảm xúc nhưng giọng Maryellen vẫn run run.



Jon nhận thấy nỗi buồn và sự thất vọng của cô, nhưng anh vờ như không để ý. "Em đã chuẩn bị cho Katie xong chưa?".



Maryellen nuốt cục nghẹn trong cổ họng và gật đầu. Cô vẫn giữ cửa mở cho anh vào. "Em đã chuẩn bị tất cả những thứ anh cần". Cô với tay lấy cái túi đựng đồ của em bé, tìm bình đựng sữa mẹ mà cô đã vắt và một vài cái bình không.



"Con ăn mỗi lần khoảng 90ml, có lúc nó ăn được 120ml. Có thể anh sẽ phải dậy hai lần trong đêm, và có lẽ nó chưa quen bú bình nên em không biết nó chịu ăn không". Cô lại nuốt cục nghẹn vào, cố gắng che giấu sự lo ngại của mình. "Anh sẽ nghe thấy nếu như con khóc chứ?".



"Anh rất tỉnh ngủ mà".



Điều này không đúng với những gì Maryellen nhớ về anh. Cái đêm mà họ ở bên nhau, cô đã gom hết quần áo và nhẹ nhàng đi được nửa đường xuống cầu thang thì anh mới phát hiện ra.



"Em để ba bộ quần áo trong túi đồ phòng trường hợp cần phải thay - và cả bỉm nữa".



"Được rồi". Anh đi đến chiếc nôi mà cô vừa để ở phòng khách sáng nay. "Anh không biết bây giờ họ vẫn còn cái nôi kiểu này đấy".



"Nôi cũ của em", Maryellen nói với anh. "Mẹ giữ nó từ khi sinh em và cho Kelly khi em ấy sinh Tyler. Kelly mới chuyển nó cho em để dùng cho Katie".



Jon nhìn và cười với con gái; đứa trẻ dường như cũng mỉm cười lại với anh, nó đang vẫy vẫy hai tay. Jon đặt tay lên cái bụng xinh xinh của đứa trẻ.



"Nó thích nhất cái chăn màu vàng ...", Maryellen kể. "Mẹ em đã đan cho cháu và em nghĩ nó sẽ ngủ ngon hơn với cái chăn đó". Cô bắt đầu nói lan man vì không tự chủ được.



"Anh đảm bảo rằng con sẽ luôn có cái chăn đó".



"Anh cần phải có ghế ngồi trong xe. Luật của bang đã quy định như vậy".



"Anh đã có sẵn một cái rồi".



Ánh mắt của anh không rời khỏi con gái, Maryellen thấy anh làm bộ nhăn mặt để trêu con bé. Vẻ âu yếm trên khuôn mặt anh khiến cô muốn rớt nước mắt.



"Con bé hay cáu gắt vào buổi sáng khi mới ngủ dậy", cô nói với anh, và cắn môi để cho giọng không run lên.



"Chắc nó học tính đó từ em", Jon nói và liếc nhanh về phía cô. "Nếu anh nhớ không nhầm thì em cũng không phải người thích dậy sớm vào buổi sáng".
"Em đã gọi hai lần". Cô nhún vai. "Em lo quá, nhưng giờ em có thể thấy mọi việc đều rất ổn".



"Vậy chắc lúc đó anh ở trong phòng tắm", anh giải thích, "hoặc là ở ngoài ban công".



Bây giờ dường như anh đã rất quen và thoải mái với Katie. Lúc anh đến đón con bé, anh còn nhấc nó lên một cách đầy vụng về, vậy mà bây giờ trông cách anh bể con đã rất thuần thục, đúng như là một ... người bố vậy.



Những lo lắng của Maryellen là thừa. Cô cảm thấy thật xấu hổ về việc muốn tới để giải cứu cho con gái, nhưng Jon lại tự xoay xở được mọi việc.



"Em có muốn thăm phòng của Katie không?", anh hỏi.



Maryellen gật đầu. Thật là ngớ ngẩn, lẽ ra cô phải kiểm tra tất cả những việc này trước khi trao con gái họ cho anh.



Jon đưa cô lên gác. Cô rất thích căn nhà này không chỉ vì vẻ đẹp và sự rộng rãi của nó, mà còn vì một lý do là hầu như mọi việc xây dựng đều do anh tự làm. Hình như không có gì là Jon Bowman không thành thạo cả.



Phòng ngủ của Jon ở tầng trên cùng, các cửa ra vào kiểu Pháp dẫn ra ban công đều mở. Cô có thể tưởng tượng anh ngồi đó ngắm ánh bình minh, ôm Katie và trò chuyện với con gái về cảnh vật bên ngoài.



Maryellen liếc vào phòng ngủ, cô bắt gặp giường ngủ của anh vẫn chưa dọn và thấy bức ảnh của cô được lồng khung trang trọng treo trên bức tường đối diện. Lần đầu tiên cô nhìn thấy là khi nó được trưng bày ở phòng tranh ở Seattle, nơi mà hầu hết các tác phẩm của anh đều bán ở đó. Bức ảnh này được chụp vào một buổi chiều sương mù khi cô đứng trên cầu tàu gần bến du thuyền; cô không hề biết anh đứng đằng sau ngắm mình. Cô quay lưng lại phía ống kính máy ảnh và tung bỏng ngô cho những con mòng biển. Bức ảnh trông rất thú vị và sinh động, màn sương mù của vịnh càng tô thêm vẻ bí ẩn cho bức ảnh.



Jon dường như hơi bối rối khi thấy cô để ý đến bức ảnh. "Đó là một trong những bức ảnh mà anh yêu thích", anh nói. "Em có phiền khi anh treo nó ở đây không?".



Điều lạ lùng là cô không hề có cảm giác khó chịu. Cô còn vui khi thấy anh giữ bức ảnh trong phòng, mặc dù cô không dám phân tích lý do sâu xa của cảm giác đó. "Em không thấy phiền đâu", cô nói.



"Vậy thì tốt". Anh nói và đưa cô xuống hành lang vào phòng của Katie.



Maryellen cảm thấy rõ một niềm hạnh phúc và vui sướng ngập tràn khi cô bước vào căn phòng dễ thương được dành cho bé. Jon đã vẽ một bức tranh sở thú trên tường. Hươu cao cổ, voi, ngựa vằn và khí hiện lên trong những tư thế hết sức sinh động.



"Anh đã tự làm việc này sao?", cô hỏi, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.



"Anh vẫn chưa hoàn thiện xong". Anh chỉ lên một chỗ đã được vẽ nhưng vẫn chưa sơn màu.



Tất cả đồ đạc đều mới. Anh đã mua một cái ghế đu và một cái cũi có màn che. Trong góc phòng là một chiếc ghế tập ăn cao mà chắc anh sẽ chuyển xuống bếp khi Katie đến tuổi dùng nó. Những lo lắng trước đây của Maryellen có vẻ thật nực cười.



"Tuyệt quá", cô nói với anh. "Em thật ngốc nghếch khi đã lo lắng và chạy đến đây như thế này". Cô không nhìn anh. "Em về đây".



Jon dang tay ngăn cô lại và nói. "Anh và Katie muốn em ở lại đây", anh nói với ánh mắt trìu mến như muốn níu giữ cô.



Maryellen mỉm cười với Jon, cục nghẹn trong cổ họng tan biến. Cô cũng rất muốn có một ngày trọn vẹn để ở bên Katie, và bên anh.