Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu
Chương 18 :
Ngày đăng: 15:03 19/04/20
Trong suốt những tháng hè, Charlotte yêu thích nhất buổi tối thứ Năm. Gần đây, phòng Thương mại đã tài trợ cho vịnh mấy buổi hòa nhạc cùng nhiều hình thức giải trí miễn phí, như các nhóm nhạc Pop hay các dàn nhạc Jazz. Tối nay là một ban nhạc của Ai Len với vi-ô-lông và trống xen-tơ... Charlotte không thể nhớ chính xác tên gọi của chúng. Mỗi tuần một lần, buổi hòa nhạc thu hút cả thị trấn tụ họp lại với nhau. Cả già lẫn trẻ đều tập trung trước công viên và cùng nhau thưởng thức không khí lễ hội.
Trước khi đến đón Charlotte, Ben đã mua bữa tối cho cả hai. Đó là món cơm gà ở quán ăn mà bà vẫn thích. Họ nắm tay nhau bước đi, Ben cầm theo ghế gấp còn bà cầm đồ ăn.
“Tốt quá, chúng ta có chỗ rồi”. Bà vừa nói vừa nhìn về phía gốc cây thanh lương trà nơi họ thường ngồi. Có vài đôi đang cùng nghe một ca khúc hay cùng xem một bộ phim yêu thích. Charlotte và Ben thì có một bãi cỏ riêng ở công viên Waterfront. Ben rất chu đáo với bà. Charlotte mơ màng khi ông đặt ghế và mời bà ngồi xuống.
Bà yêu phong cách của ông, yêu dáng đứng và cử chỉ giữ cửa cho bà mỗi khi bà bước vào phòng. Ngày nay người ta chẳng có thời gian để quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt ấy nữa nhưng Charlotte thuộc thế hệ những người đánh giá rất cao những cử chỉ ân cần như vậy. Họ ngồi yên ở chỗ của mình. Vẫn còn sớm, nhưng lần nào họ cũng đến sớm trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu để giữ được chỗ ngồi quen thuộc của mình.
“Ồ, nhìn kìa”, bà nói. “Corrie McAfee! Những buổi hòa nhạc trước cô ấy không hề tham dự”.
“Corrie”, Charlotte vẫy tay gọi. “Lại đây”.
Corrie háo hức bước về phía Charlotte. “Chào bà Jefferson.”
“Cứ gọi ta là Charlotte. Đây là bạn ta, Ben Rhodes, cháu quen Ben không nhỉ?”
Mặc dù đang cầm đồ ăn nhưng Ben vẫn đứng dậy. Ông đã xử sự đúng như mong muốn của Charlotte.
“Đây là lần đầu tiên cháu đến đây phải không?”. Charlotte hỏi. “Ta chắc chắn là cháu sẽ thích đấy”. Bà muốn thể hiện cho Corrie thấy rằng chị được chào đón. Bà không có nhiều cơ hội để gặp gỡ vợ chồng nhà McAfee. Họ vẫn được xem là những thành viên mới đối với cộng đồng mặc dù họ đã sống ở vịnh Cedar được vài năm rồi. Là một thám tử tư, có lẽ Roy cũng hiểu nhiều về con người và thị trấn. Charlotte cảm thấy mình cần phải giúp cặp vợ chồng này hòa nhập với cộng đồng.
Corrie chỉ tay về phía bãi đỗ xe, “Cuối cùng cháu cũng đã thuyết phục được Roy tới đây. Anh ấy đang đỗ xe”.
“Corrie và mẹ đang nói về một cơ sở y tế ở ngay tại đây, tại vịnh Cedar này”, Charlotte tiếp tục với hy vọng kéo cả Olivia vào cuộc. “Con gái của vợ chồng McAfee là một y tá và Corrie bảo sẽ rất tuyệt nếu con gái cô ấy được làm việc ở vùng này”.
Olivia lặng lẽ gật đầu.
“Rất cần có một cơ sở y tế Olivia ạ”, bà Charlotte tiếp tục, giọng bà có vẻ sắc sảo hơn mọi khi.
“Con đồng ý”, Olivia cau mày lẩm nhẩm.
“Mẹ lại tưởng con cho rằng phải ưu tiên cho một nhà tù lớn hơn chứ?”
“Đúng là chúng ta nên có một nhà tù lớn hơn, nhưng…”.
“Con không thể nghiêm trọng như vậy chứ!”. Charlotte kinh ngạc khi nghe Olivia cho rằng có thêm một nhà tù là điều đáng quan tâm hơn tình trạng y tế trong khu vực.
“Chúng ta rất cần có một nhà tù lớn hơn”, Jack thêm vào. “Thực ra, chiều nay con vừa viết một bài báo về những vấn đề đối với việc chuyển những người phạm tội ở địa phương sang các nhà tù ở hạt Yakima. Nhưng theo con nghĩ, chúng ta cũng cán thêm một cơ sở y tế”.
Olivia lại gật đầu, lặng lẽ đồng ý với chồng mình.
Charlotte cảm thấy bị tổn thương khi con gái không ủng hộ mình ra mặt nên. Olivia đang ở vị trí để chuẩn bị làm nhiều việc hơn và không để tâm đến những điều kém thiết thực với bản thân chị. Charlotte buồn rầu nghĩ rằng việc Olivia không ủng hộ mình có thể là vì với chị, việc bà làm chưa đủ tầm quan trọng. Dường như hiểu được bà Charlotte đang thất vọng về Olivia, Ben cầm tay bà siết nhẹ. Bà nuốt nước bọt và cố nở một nụ cười khi quay sang người đàn ông yêu dấu ở tuổi xế chiều của mình.