Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu
Chương 26 :
Ngày đăng: 15:03 19/04/20
Grace Sherman vừa chờ đợi vừa lo sợ về cuộc đấu giá Chó và Những người đàn ông độc thân. Sự kiện gây quỹ này vốn là ý tưởng của chị cùng Mary. Grace muốn nó sẽ thành công, nhưng chị cũng biết rằng mình chẳng thể vui vẻ nổi trong khi người đàn ông mà mình yêu đang ở khoang đấu giá. Bản thân chị không thể tham gia cuộc đấu giá vì không đủ tiền và cũng vì chị biết anh đang nghĩ thế nào về mình. Một người phụ nữ nào đó sẽ trả giá cho Cliff và anh sẽ tay trong tay đi cùng cô nàng đó.
Vào buổi tối mùng Mười tháng Bảy, bãi đỗ xe của nhà hàng Hải Đăng chật cứng. Phụ nữ xếp hàng bên ngoài cửa. Grace biết rằng họ đến đây chẳng phải vì chuyện ăn uống như mọi ngày. Đúng thế, tất cả phụ nữ ở đây đều đang nóng lòng muốn giành được chỗ ngồi tốt nhất trong nhà hàng để nhìn cận cảnh những chú chó, đặc biệt là những anh chàng độc thân. Mặc dù cuộc đấu giá chưa bắt đầu, nhưng ai cũng hiểu rằng nó sẽ thành công tuyệt đối.
“Sự kiện này rất tuyệt”, Mary Sanchez nói. Cô đang đứng với Margaret White ở cửa nhà hàng. Ngay khi mở cửa, họ sẽ thu những tâm vé đã bán ra. Đám phụ nữ chờ chỗ đang chen lấn bên ngoài, nhòm qua cửa sổ, tán gẫu, nói nói cười cười. Không khí thật vui vẻ và đầy khí thế.
“Tất cả mọi người đang kéo hết đến đây”, Margaret hét lên với Janet vì tiếng ồn ào và tiếng cười ở bên ngoài. Janet sắp xếp để những người thu ngân ngồi ở phía sau nhà hàng, gần khu vực quầy bar.
“Có việc gì cho tôi không?”. Grace hỏi. Chị đến để giúp mọi người trước khi buổi đấu giá bắt đầu. Chị đã hoàn thành phần việc chính của mình từ vài tuần trước đó.
“Ừ, Grace đây rồi”, Janet nghiêm trang nói. “Tôi muốn chị tham gia vào sự kiện này. Chị đã hoạt động tích cực và Ủy ban đánh giá rất cao những nỗ lực của chị”.
“Tôi rất hân hạnh”. Grace không mấy thích thú buổi tối hôm nay, nhưng chị vẫn tham gia. Chị hy vọng rằng người phụ nữ giành được Cliff sẽ nhận ra được anh là người đàn ông tuyệt vời đến thế nào.
Janet, Giám đốc của Ủy ban bảo vệ động vật bước lại chỗ phòng giải lao của nhà hàng và ra hiệu mở cửa. Đám đông bắt đầu xô vào và Grace ngạc nhiên khi thấy trong số đó có cả một số cô gái trẻ chưa chồng ở vịnh Cedar. Chị cứ tưởng hầu hết phụ nữ đến đây đều ở thị trấn này, nhưng Grace nhận ra rằng phụ nữ ở các thị trấn xung quanh cũng có mặt để tham dự buổi đấu giá. Mọi người, cả phụ nữ già và trẻ, cả nam giới tràn vào nhà hàng, họ chiếm ghế và vây quanh những cái bàn để giành nhau chỗ ngồi.
May mắn làm sao Grace lại giữ được một bàn cho các bạn của mình. Chỉ vài phút sau khi cửa mở, Olivia và Jack đã xuất hiện, theo sau đó là Charlotte và Ben. Grace đã khuyến khích các con gái tham gia sự kiện này nhưng cả Maryellen và Kelly đã quyết định sẽ dành cả buổi tối ở nhà với gia đình của mình. Grace không trách các con vì điều đó.
“Cậu có thể tin là lại đông thế này không?”, Grace nhìn quanh và bình luận với Olivia. Xung quanh quá ồn ào để có thể nói chuyện với nhau. Không khí thật vui vẻ và náo nhiệt. Grace đang hình dung ra cảnh tượng ở khu vực chờ, nơi những người đàn ông độc thân đã tập họp sẵn ở đó. Chị lặng lẽ lướt qua danh sách những người đàn ông độc thân, có mười lăm người tất cả. Kết hợp từng người với những con chó sao cho thành một cặp là nhiệm vụ khá phức tạp và việc này do Janet Web đảm nhiệm. Grace không biết Janet sẽ chọn giống chó gì để ghép với Cliff. Chị đoán có lẽ là một loại chó chăn cừu. Cao to, gọn gàng và ưa nhìn giống Cliff.
Sân khấu lúc này là một sàn biểu diễn rộng chiếm tới phân nửa nhà hàng, dọc theo đó là hai dãy bàn ghế. Những người đàn ông độc thân sẽ bước ra sân khấu cùng với một chú chó của mình. Người chiến thắng sẽ giành được chú chó, hoặc anh chàng độc thân đó, hoặc cả hai. Grace đọc qua những quy định trong chương trình và hy vọng ý tưởng mới mẻ này sẽ huy động được số quỹ lớn cho Ủy ban.
“Nếu anh mà là một trong số những gã đàn ông kia, anh cá là anh sẽ mang về số tiền nhiều nhất”, Jack nhăn nhở đầy huênh hoang. Mọi người phá lên cười trước câu pha trò của Jack. Anh nói tiếp. “Tiếc quá Olivia lại giành được mình đầu tiên”.
Olivia nhíu mày nhìn lên. “Tiếc à? Có phải là lời kêu ca không đấy hả ông Griffin?”.
Vẻ giễu cợt biến mất khỏi ánh mắt của Jack và thay vào đó là một nụ cười dễ chịu. “Không hề. Ý anh là tiếc cho những quý cô khác”. Anh lắc đầu trước cái lườm của vợ. “Tuy nhiên, nói một cách nghiêm túc, anh nghĩ anh đã giành được người vợ xứng đáng”.
“Em không biết nữa”. Olivia tựa đầu vào chồng và Jack choàng tay trên vai chị. Hai người lãng mạn tới mức Grace phải quay đi chỗ khác để khỏi tủi thân. Bây giờ, chị không còn cảm thấy cô đơn hay trống trải nhiều như trước và cũng đã thôi chỉ trích bản thân mình. Có câu nói rằng: cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, cớ sao chị lại không như vậy cho nhẹ nhàng nhỉ?
“Em thấy Stanley trong danh sách những người độc thân”, Charlotte không tán đồng. Bà chỉ cho Ben Rhodes thấy tên của con rể cũ. “Trong khi đó Stanley có còn sống ở vịnh Cedar nữa đâu”.
Grace không dám nhìn về phía Cliff.
“Bảy trăm năm mươi đôla”, Margaret White nói với giọng run rẩy như thể số tiền này là quá cao so với dự định của mình.
“Trả tám trăm đi”, Olivia kéo tay áo Grace khuyến khích.
Grace ngồi xuống. “Không... Mình không nên trả giá như thế. Bảy trăm đôla mình còn chẳng có, nói gì đên tám trăm”.
“Bảy trăm năm mươi đôla, lần một, lần hai, tiếp tục...”.
“Tám trăm đôla”, Olivia hét lên khiến Grace giật cả mình. Barry chỉ cái búa về phía Margaret White và chị ta lắc đầu.
“Bán với giá tám trăm đô-la”. Ông đập cái búa tuyên bố.
Barry Stock nheo mắt nhìn xuống dưới khán giả. Ông đặt cả hai tay lên bục và dướn người lên phía trước. “Có phải cô không, Thẩm phán Lockhart?”. Ông nôn nóng muốn biết câu trả lời. “Lần trước tôi nghe nói cô và Jack Griffin đã kết hôn. Còn bây giờ, đừng có bảo tôi là giữa hai người có chuyện gì đấy?.”
“Không hề”, Olivia nói với lên. “Tôi muốn có Cliff và cả con chó. Con chó dành cho Justine, con gái tôi, còn anh chàng độc thân này là một món quà sinh nhật dành tặng Grace Sherman, người bạn thân nhất của tôi.”
“Tớ không thể để cậu làm thế”, Grace thì thào năn nỉ.
“Cậu có thể, và tớ sẽ làm thế”, Olivia buột miệng. “Bên cạnh đó, Maryellen và Kelly đều ủng hộ”. Cô mỉm cười. “Tớ đã dự tính là sẽ trả giá cho Cliff nếu cậu không chịu tham gia - hoặc nếu cậu bỏ cuộc. Dù sao mình cũng phải trả giá để có con chó.”
“Justine đã gặp nó và rất thích nó”.
“Maryellen và Kelly ủng hộ việc này ư?.”
“Tôi cũng vậy”, Charlotte cúi qua bàn thì thầm.
“Tớ làm thế vì Cliff cũng như vì cậu. Theo tớ, hai người cùng thuộc về nhau”.
Lúc đó, Grace mới nhìn về phía Cliff. Mặc dù anh ở rất gần nhưng chị vẫn không thể nào đánh giá được phản ứng rủa anh. Chị chỉ có thể mong rằng anh cũng đồng ý giống như các con của mình, như Olivia và bà Charlotte.