Chuyện Tình Vịnh Cedar 4: Tìm Lại Tình Yêu

Chương 4 :

Ngày đăng: 15:03 19/04/20


Charlotte Jefferson lo lắng mặc quần áo để chuẩn bị ra hầu tòa. Bà đã dành cả buổi chiều ở tòa án hạt Kitsap để kiêu hãnh ngắm cô con gái duy nhất của mình làm việc với tư cách là thẩm phán tòa án hôn nhân và gia đình. Theo Charlotte, con gái bà là một trong những thẩm phán thông minh nhất bang này. Bà thấy lạnh người khi theo dõi Olivia đưa ra các quyết định độc đáo. Trông con gái thật nghiêm túc và chín chắn trong chiếc váy màu đen.



Tuy nhiên, chiều nay Charlotte không có mặt ở phòng xử án của Olivia mà là phòng xử án của thẩm phán Robson. Bà biết mình không cô đơn. Cùng với những người bạn thân nhất của mình, bà sẽ đối mặt với hậu quả của việc không tuân thủ luật dân sự. Tuy nhiên, nếu phải ở tù thì bà thấy, cái giá phải trả sẽ rất xứng đáng nếu cuối cùng nó có thể mang lại cho vịnh Cedar một cơ sở khám chữa bệnh y tế.



Laura, Bess và những người khác, kể cả Ben Rhodes cũng có kế hoạch gặp gỡ và nói chuyện với bà ở phòng giải lao bên ngoài phòng xử của thẩm phán Robson vào lúc một giờ.



Charlotte mặc bộ đồ Chủ nhật đẹp nhất cùng với chiếc mũ Phục sinh mà bà đã mua từ năm 1966. Đó là một chiếc mũ rộng vành màu vàng với một chùm lông trắng cài vào dải sa-tanh. Nếu thẩm phán Robson quyết định tống giam bà và những người khác, bà muốn mình sẽ ăn mặc thật đẹp để bước vào nhà giam giống như khi đi lễ ở nhà thờ vậy.



Olivia và Jack không nghĩ rằng bà có khả năng bị phạt tù, nhưng Charlotte đã nghe dồn về thẩm phán Robson. Không như Olivia, anh ta tuân theo luật pháp một cách cứng nhắc và máy móc. Và theo như những lời đồn đại, thì anh ta ít khi có cảm giác day dứt khi tống mọi người vào nhà giam.



Chuông cửa rung lên. Harry, con mèo của bà nhảy vọt ra từ chân giường và chui tọt vào phòng khách. Vì Olivia và Jack đang đi nghỉ trăng mật nên Charlotte không biết đó là ai. Vì bối rối, bà cũng chẳng kịp bảo để cô cháu gái Justine đi theo mình ra tòa. Tất nhiên, không may là Olivia biết rõ mọi chuyện đang xảy ra với bà. Charlotte không muốn những người trong gia đình và bạn bè biết chuyện này mặc dù bà không thể giữ kín mọi chuyện.



Con mắt kính gắn trên cánh cửa đã giúp bà trả lời thắc mắc của mình. Ben Rhodes đang đứng bên ngoài, trông ông bảnh bao và yêu đời hơn bao giờ hết. Mặc dù đã có tuổi, nhưng mỗi khi nhìn thấy Ben, trái tim bà vẫn đập rộn ràng. Sau nhiều năm góa bụa, bà cho rằng mình đã quá già để yêu. Nhưng Ben đã chỉ cho bà thấy rằng “quá già” là một ý nghĩ vô cùng sai lầm.



“Ben!”. Charlotte tháo bốn cái khóa chốt trên cửa trước ra. “Ông đến có việc gì thế”. Bà hỏi, lòng rất vui vì cuộc gặp gỡ. “Chúng ta đã hẹn sẽ gặp nhau ở tòa mà, ông nhớ không?”



“Tôi biết, nhưng tôi nghĩ nên hộ tống người phụ nữ yêu quý của mình ra tòa thì hơn. Bà chuẩn bị xong chưa?”.



Charlotte cài lại chân váy của bộ váy hoa, và trong giây lát, bà cảm thấy mình như một nữ anh hùng trong các chương trình âm nhạc của những năm 1950.



Ben làm cho toàn bộ sụ việc ghê gớm này trở nên giống như một chuyến thám hiểm chứ không phải là một vụ xì-căng-đan. “Trông tôi thế nào?!”. Ông hỏi, khóe miệng phớt một nụ cười trễ nải.



Charlotte phải cưỡng lại ý nghĩ rằng Ben chính là Cesar Romero, nam diễn viên tài ba và đào hoa của Cu Ba. Theo bà, Ben có sức quyến rũ gấp đôi những người đàn ông khác. “Trông bà đáng yêu lắm”. Ông nói.



Nhưng dù sao, Charlotte cũng không thể kiểm soát được sự hồi hộp trong mình, “Ôi, Ben yêu quý... tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta nữa”.



Ben nhẹ nhàng vuốt ve tay bà. “Tôi không tin là hội đồng thành phố lại muốn thông tin Đại chúng trở nên tiêu cực. Tôi có thể hình dung rằng báo chí ở Seattle sẽ phản đối kịch liệt như thế nào về việc thị trấn trừng phạt một nhóm các công dân có tuổi chỉ vì họ biểu tình để có được một cơ sở chăm sóc sức khỏe cho cộng đồng”.



“Đúng là vô lý thật”, Charlotte lẩm bẩm. “Tôi săn sàng vào tù nếu điều đó giúp ích cho thị trấn này”. Chỉ với Ben bà mới khẳng định được lòng quyết tâm của mình. Ông mang lại cho bà lòng can đảm, giúp bà giữ vững nguyên tắc các lập luận của mình để phản đối lại những lời luận tội.




Trước khi rời khỏi tòa, Charlotte và Ben tới cảm ơn riêng Sharon và cảm ơn tất cả mọi người đã đến ủng hộ. Bà rất ngạc nhiên khi thấy vụ án lại khiến cộng đồng quan tâm nhiều đến vậy. Charlotte hoàn toàn không báo với gia đình ngày nào phải ra tòa, bà không muốn làm phiền mọi người xung quanh vì rắc rối của mình. Vậy mà hôm nay, rất nhiều người đã có mặt tại dây. Điều đó chứng tỏ những gì bà và bạn bè đang làm rất có ý nghĩa và nó được cộng đồng ủng hộ. Ben lái xe đưa bà về nhà. “Tôi không nghĩ là mọi người lại quan tâm đến sự việc này”. Bà nói với Ben khi ông mở cửa xe cho bà.



“Tôi cũng vậy”, Ben đáp lại.



“Tôi nghĩ chính Grace là người vận động mọi người ủng hộ chúng ta.”



“Lần sau đến thư viện, tôi sẽ cảm ơn cô ấy lần nữa”.



“Tôi cũng vậy”. Charlotte rất muốn Olivia biết rằng Grace đã làm cho bà một việc thật tuyệt vời.



“Bà được cộng đồng này yêu quý, Charlotte Jefferson ạ”, Ben nói khi họ cùng bước lên bậc thềm. Ông xách chiếc va-li trong thùng xe ra cho bà. “Tôi rất mừng khi có nhiều người tới tòa trong một ngày bận rộn như thế này”, bà lẩm bẩm. Trong bà vẫn dấy lên niềm vui sướng và tự hào vô hạn.



“Bà nên cho thêm một người nữa vào danh sách những người mình yêu”, Ben nói. Ông ngồi trên cái ghê xích đu nơi cổng vòm trong khi bà lục tìm chìa khóa nhà trong túi.



“Đó sẽ là ai nhỉ?”. Bà lơ đãng hỏi, trong óc còn bận nghĩ có thể mình đã để chìa khóa ở cái túi to chứa đồ dùng qua đêm trong nhà tù.



“Có thể là tôi”.



Charlotte sững người. Vậy là Ben vừa thổ lộ tình yêu của ông. Có phải thế không nhỉ? Bà quay sang nhìn thẳng vào ông. “Ông nói rằng ông yêu tôi, phải không Ben Rhodes?”.



“Đúng”, ông nhìn thẳng vào mắt bà. “Thực tế là, Charlotte, tôi không biết em có muốn chia sẻ tình cảm với tôi không?”.



Ông ấy không nhận thấy tình cảm của bà ư? Hay ông ấy cố tình nói thế để có câu trả lời chắc chắn? Run rẩy chạm tay vào chiếc chìa khóa, bà mở cửa với một tâm trạng xúc động đến vô ngần. “Thực ra là em cũng rất có cảm tình với anh”. Bà thẳng thắn trả lời. Sau khi thú nhận tình cảm của mình, bà đỏ bừng mặt và vội nói thêm. “Anh có muốn uống một cốc nước chanh để mừng chiến thắng của chúng ta không?”. Bà mở cửa trước.



“Em không phiền chứ?”. Ben theo bà vào nhà. “Anh có thể đánh cắp một nụ hôn của em không?”.



“Em muốn điều đó”. Bà đáp lại Ben với một nụ cười dịu dàng.