Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh

Chương 6 :

Ngày đăng: 13:46 19/04/20


Buổi họp mặt gia đình diễn ra vào một tối thứ Bảy. Teri đứng ngồi không yên. Cô kiểm tra món giăm-bông trong lò và một nồi lớn thịt hầm sò và khoai tây. Cô chọn đỗ xanh làm rau. Mặc dù đang là mùa hè, nhưng món giăm-bông luôn xuất hiện trong các bữa tiệc đặc biệt của gia đình và cô không muốn phá vỡ truyền thống đó. Bàn ăn được trang trí với những chiếc ly thủy tinh sáng lấp lánh và những chiếc da ăn trang trọng - dù khái niệm đĩa ăn kiểu “trang trọng” và “ngày thường” hoàn toàn mới với cô. Đó là tất cả những điều tốt đẹp nhất dành cho mẹ, Christie và cả nhà cô cô nghĩ với một chút hài hước. Dù không muốn, cuối cùng Teri vẫn phải giới thiệu gia đình với chồng mình.



“Bobby”, cô gọi anh, vừa bước ra khỏi bếp vừa cởi chiếc tạp dề cô mặc để bảo vệ chiếc áo màu xanh nhạt bên trong, chiếc áo khiến cô thêm phần tự tin vì Bobby thích màu đó. Khi anh tới bên, cô nói giọng bình thản, “Anh có nhớ những gì em đã nói với anh không?”.



Chồng cô ngẩn người ra nhìn cô.



“Về Christie ấy à?”.



Với cái nhìn ngẩn tò te ấy, cô nhận thấy anh chẳng hề nhớ lời nào. Cô muốn cảnh báo để anh chuẩn bị trước. Em gái cô, một cô gái mảnh mai và đáng yêu, sẽ làm mọi thứ có thể để quyến rũ anh - và đánh cắp anh nếu có thể. Teri ngờ rằng Christle đã ép Johnny thu xếp cuộc gặp gỡ này để cô nàng lại có dịp chứng tỏ rằng bất kỳ gã đàn ông nào cũng sẽ mê mệt mình. Christie thon thả hơn, xinh đẹp hơn, gợi tình hơn và cô nàng chắc chắn là Teri cũng biết thế. Teri chưa bao giờ đánh giá thấp sức hấp dẫn của em gái mình.



Cô thở dài trước sự ngây ngô của Johnny. Cô không trách cứ cậu em trai mình, cậu em nhỏ của cô rất muốn mọi người sống hòa thuận - mặc dù họ thật sự yêu quý nhau.



Cô lại thở dài. “Bất kỳ lúc nào gia đình em cũng sẽ ở đây”.



Bob nhìn cô chăm chú rồi từ từ mỉm cười. “Hãy nhớ là anh yêu em”.



“Em không phải là người cần nhắc nhở”.



Khi tán tỉnh một anh chàng bất kỳ nào đó, Christie sẽ trở nên rất tinh tế. Cô nàng sẽ tuyệt đối say sưa với Bobby và nuốt từng lời của anh. Dường như bất kỳ người đàn ông nào Teri yêu cũng bị em gái mình hấp dẫn mất. Cứ hễ Christie gặp bất kỳ người đàn ông nào trong đời của Teri là y như rằng, người đàn ông đó không còn hứng thú gì với cô nữa. Cho dù lúc đó Christie đã có bạn trai, nhưng cô nàng cũng chẳng tha bạn trai của chị gái mình.



Với Teri, chẳng ai quan trọng như Bobby. Nếu Christie có ý định vào nhà Teri mà làm trò thì cô em gái bé nhỏ này sẽ thực sự phải ngạc nhiên.



“Em nói lại cho anh biết tên họ đi”, Bobby bảo cô.



“Mẹ em tên là Ruth, và chồng bà, bố dượng của em, tên là Donald”. Teri phải ngừng lại để nghĩ. “Không, em xin lỗi, Johnny đã gọi và báo cho em biết là mẹ đã bỏ Donald và bây giờ mẹ đành định lấy Mike. Em vẫn chưa gặp”. Cô lắc đầu. Theo cô biết, trong số bảy người đàn ông, Ruth vẫn chưa tìm được người thật sự tử tế, và cô mong rằng Mike sẽ là một ngoại lệ.



“Ruth và Mike”, Bobby nhắc lại như cái máy. “Và em gái của em là Christie”.



“Christie Levitt”. Cô cay đắng nhắc cái tên với hy vọng giọng mình không pha chút giận dữ nào.



Anh gật đầu.



“Em đã nói với mẹ rằng chúng ta không mời rượu”.



“Được”. Bob chăm chú theo dõi thái độ của cô.



Bobby rất hay quên lãng những gì đang diễn ra quanh mình - giờ giấc, thời tiết, thậm chí cả tháng nào anh cũng chẳng nhớ. Tuy nhiên lúc này anh lại có vẻ để ý đến gia đình Teri hơn cô tưởng.



“Em gái em có giống em không?”, anh hỏi.



Một câu hỏi thú vị đây. Christie chẳng giống cô và cô cũng vậy. Kém Teri hai tuổi, Christie đã từng giống hệt cô trong mười hai năm đầu đời. Teri có gì, Christie muốn có đó - và nhìn chung là đều có được. Teri có thể nói một cách không do dự rằng mẹ cô luôn cưng chiều cô em gái của mình hơn. Tuy nhiên thỉnh thoảng Christie cũng tỏ ra tốt bụng, điều đó khiến Teri có thể dễ dàng quên đi nhiều chuyện mà em gái đã gây ra cho mình. Cô đủ hiểu biết về bản chất của con người để nhận ra rằng cô và Christie cùng ở trong tình trạng không an toàn do lòng ích kỷ và sự sao nhãng của người mẹ. Ruth có thể yêu Christie hơn và làm cô bé hư, nhưng cả hai cô con gái đều khổ và thiếu thốn tình cảm cả.



Và nó đã có ảnh hưởng không tốt đến cả hai, tuy nhiên theo hai hướng trái ngược nhau.



“Vâng, trong một chừng mực nào đó, Christie và em có giống nhau”, cô thú nhận.



“Vậy em có gì phải sợ?”.



“Em chỉ hơi lo lắng”, cô nói. Cô phải học cách tin tưởng chồng mình. Tối nay sẽ là bài kiểm tra lớn nhất, và sau đó cô sẽ biết chắc chắn rằng Bobby có thực sự yêu cô hay không.



“Donald có chơi cờ không?”, anh hỏi.



“Mike”, cô chỉnh lại. Trong mối quan hệ này, mẹ cô không buồn giới thiệu người đàn ông mới cho con gái, thế thì Teri cũng không giới thiệu Bobby, nhưng tất nhiên vì những lý do hoàn toàn khác nhau.




“Anh chị sẽ đưa em về”, Bobby nói khi Christie bảo đã đến lúc cô cũng phải về.



“Ôi, không, em ổn mà”, Christie khăng khăng. “Em sẽ đi bộ”. Nhưng Bobby không đồng ý. “James đang đợi bên ngoài”.



“James?”. Christie vừa hỏi vừa nhìn Teri để tìm kiếm câu trả lời.



“James Wilbur, lái xe riêng của Bobby”.



“Ồ!” Christie cố giấu một nụ cười. “Em đoán là sẽ ổn thôi”.



Teri và Bobby đưa cô ra tận xe. James, trông vẫn đàng hoàng như mọi khi, đang đứng mở sẵn cửa xe chờ cô.



“La-di-da”, Christie nói đầy vẻ ấn tượng. Cô nghiêng đầu. “Cảm ơn James”.



Cô cười khúc khích rồi chỉ tay một cách điệu đà. “Về nhà, James”.



Không hề nhếch mép, James vẫn giữ cửa và Christie luồn vào trong xe. Vừa ngồi xuống cô liền hạ ngay cửa kính màu xuống. “Chà, tuyệt thật”.



Christie lúc này trông cứ như một cô bé lên mười ấy, và Teri bất chợt bắt gặp một Christie thật hồn nhiên.



“Lúc nào lại đến chơi với anh chị nhé”, Bobby nói.



“Vâng, em sẽ đến”, Christie hứa hẹn. Rồi cô vung tay một cách thái quá, nhấn nút để nâng cửa sổ cao lên. Khi James lái xe đi, Teri tựa vào người chồng.



“Anh thật tuyệt”.



“Ừ”.



Anh nói cứ như thế anh nhận thấy rất rõ mình hào hiệp thế nào.



“Vậy” cô nói tiếp. Anh nghĩ gì về gia đình em?”



“Anh thích Johnny”.



“Em biết”.



“Và Christie”.



Ngay lập tức cô lại cảnh giác. “Anh... thích... Christie?”.



“Đúng, nhưng em mới là người anh yêu”.



“Câu trả lời tuyệt vời, Ngài Polgar”.



Bobby nén cười. “Anh mệt rồi. Đi ngủ thôi”.



Teri biết thừa ý anh không phải là đi ngủ. “Vẫn sớm quá”.



“Không đâu”, anh đáp lại. Thực ra là muộn hơn hai đến ba tiếng so với ý muốn của anh đấy”.



Ôi, Teri Polgar yêu chồng mình lắm. Chí ít cũng phải bằng tình yêu mà anh dành cho cô.