Cinderella 12 Giờ
Chương 12 : Đêm thứ mười hai
Ngày đăng: 09:03 19/04/20
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Khi Giang Nhiễm dắt Nhị Hoàng đi dạo về thì thấy dưới tầng… có một người đàn ông kỳ quặc đang đứng.
Trên đầu anh đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, hai tay đút trong túi quần jean, ngửa đầu quan sát tòa nhà mà cô đang ở. Ăn mặc thế này nhìn thế nào cũng thấy đáng nghi, nhưng Giang Nhiễm lại vô thức bị đôi chân dài của anh hấp dẫn.
Người đàn ông này rất cao, đôi chân dài được chiếc quần jean kiểu dáng đẹp mắt bao bọc để lộ đường cong quyến rũ, nhìn qua vô cùng gợi cảm.
Dáng người của anh cũng rất tốt, vai rộng eo hẹp, điển hình của dáng người tam giác ngược.
Cũng không biết dưới lớp quần áo kia có cơ bụng với cơ ngực không.
Từ từ, cô đang nghĩ gì thế?
“Gâu gâu!”
Hình như tiếng kêu của Nhị Hoàng đã thu hút sự chú ý của anh, người nọ quay đầu nhìn về phía cô. Ánh mắt Giang Nhiễm lơ đãng chạm phải anh, cô thầm cảm thán trong lòng, đôi mắt đẹp thật.
Chỉ cần bị anh nhìn chăm chú như vậy, dường như đang đắm chìm trong bể tình vậy.
… Hôm nay rốt cuộc cô bị sao thế này?
Giang Nhiễm chân thành cảm thấy không phải do cô sai, tuy người đàn ông này ăn mặc rất kín đáo nhưng trên người lại có khí chất khiến người khác không thể bỏ qua, dường như chỉ cần anh vừa xuất hiện, ánh mắt của bạn sẽ không tự chủ được dính chặt trên người anh.
“Gâu gâu gâu.” Chó con nhà cô bỗng nhiên hưng phấn đi lên phía trước, chạy quanh chân người đàn ông kia rồi sủa lên.
“…” Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ đến cả Nhị Hoàng cũng bị anh hấp dẫn?
“Ngại, ngại quá.” Giang Nhiễm túm dây kéo trên tay, muốn kéo chó nhà mình về.
Người đàn ông nhìn cô một lát, đôi mắt cong cong: “Không sao cả.”
Giọng nói dễ nghe đến rụng rời.
“Đây là chó cô nuôi sao?” Người nọ ngồi xổm xuống xoa đầu Nhị Hoàng. Nhị Hoàng có vẻ rất phấn khích, còn cọ cọ vào bàn tay lớn của anh: “Gâu gâu!”
Giang Nhiễm chợt hiểu ra, thì ra hôm qua anh đến đây để xem nhà.
“Chào anh, nhà tôi ở tầng 7, Giang Nhiễm.”
“Tôi…” Phong Kính suy nghĩ một chút mới nói: “Tôi họ Phong.”
Anh không nói tên đầy đủ, như thế hình như hơi thất lễ, nhưng Giang Nhiễm cũng không để ý, chỉ mỉm cười: “Có cần giúp gì không?”
“Không cần đâu.” Phong Kính cúi đầu nhìn cô đang dắt chó, “Cô xuống đây dắt chó đi dạo à? Tôi có thể tự đối phó được, không dám làm phiền cô đâu.”
“À, vậy thôi.” Giang Nhiễm vốn định dắt Nhị Hoàng rời đi, nhưng thấy anh đeo khẩu trang, cuối cùng lại hỏi, “Anh Phong bị cảm sao?”
Phong Kính đúng lúc khụ một tiếng, nghe quả thật rất giống bị cảm: “Đúng vậy, sợ lây bệnh cho người khác nên vẫn luôn đeo khẩu trang, ngại quá.”
“Ra là vậy.” Giang Nhiễm không nói gì nữa, dắt Nhị Hoàng đi dạo xung quanh. Phong Kính vẫn đứng đó nhìn cô, mãi đến khi Michelle đi xuống gọi anh: “Tủ quần áo sẽ đưa tới ngay lập tức, tôi đợi ở đây cho, anh lên trước đi.”
“Ừ.” Lúc này Phong Kính mới xoay người bước vào thang máy.
Michelle thấy anh đi rồi, cuối cùng cũng thả lỏng người, anh ta thật sự rất sợ anh bị nhận ra. Hơn nữa anh ta vẫn không thể hiểu nổi, vì sao Phong Kính muốn thuê nhà này, anh ta nhìn ra được Phong tổng không phải thích ở đây cho lắm, thậm chí còn đổi toàn bộ đồ dùng trong nhà mà chủ nhà cung cấp… Không ngại làm chuyện này mà vẫn muốn thuê nhà, rốt cuộc là vì sao?
Lúc anh ta còn đang ngây người thì Tần Phàm gọi điện thoại tới, Michelle lập tức hồi phục tinh thần: “Chào giám đốc Tần.”
“Ừ, mấy ngày nay Phong Kính thế nào?”
Michelle nói: “Sau khi uống thuốc bác sĩ kê, buổi tối quả thực an phận hơn trước kia.”
Tần Phàm lại “ừ” một tiếng: “Xem ra tiếp nhận điều trị tâm lý quả nhiên có tác dụng, bên phía bác sĩ Trương đã hẹn xong xuôi rồi, sau này mỗi tuần cậu phụ trách đưa đón cậu ấy qua đó.”
“Vâng.”
“Gần đây tôi tương đối bận, có lẽ không quan tâm đến cậu ấy được, Phong Kính giao cho cậu, có chuyện gì phải báo trước với tôi.”
“…” Michelle nuốt lời nói bên miệng xuống, vội vàng đáp lại đầu bên kia, “Tôi biết rồi giám đốc Tần.”
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!😊