Cinderella 12 Giờ
Chương 14 : Đêm thứ mười bốn
Ngày đăng: 09:03 19/04/20
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Sau khi bị Phong Kính kích thích, ba ngày tiếp theo Giang Nhiễm cố gắng không chú ý Weibo của anh.
Nhưng Phong Kính vẫn luôn chú ý cô.
Ban ngày anh không có việc gì làm liền thích ngồi ngoài ban công quan sát xem Giang Nhiễm có ra ngoài hay không, liên tục trong ba ngày, anh đưa ra kết luận: Giang Nhiễm là một trạch nữ viết hoa in đậm.
Cuộc sống của cô rất có quy luật, mỗi ngày 4 giờ chiều sẽ xuống tầng gửi hàng, sau đó dắt chó đi dạo 1 tiếng, thời gian còn lại cơ bản không hề ra khỏi cửa.
Tóm lại, tạm thời trứng của Nhị Hoàng vẫn an toàn.
Nghĩ thế cuối cùng Phong Kính cũng quyết định đi ra ngoài đưa son cho Phong Nhã.
Từ sau khi anh đăng son lên, mỗi ngày Phong Nhã đều đặn kiên trì gọi điện quấy rầy anh, anh bị quấn lấy đến đau đầu, đành phải đưa son cho chị ấy, chỉ để lại thỏi son mình đã dùng. Không muốn chị ấy biết chuyện mình chuyển nhà, anh còn không để trợ lý của Phong Nhã đến lấy mà tự mình đưa luôn.
Anh cảm thấy anh thật sự là một người em trai tốt bụng.
Có thể làm việc tốt nên gặp được báo đáp tốt, lúc anh trở về thì vô tình thấy Giang Nhiễm đang lấy hàng ở dưới tầng. Kích cỡ của thùng hàng đó không khác lắm với cái anh đã từng thấy ở căn phòng kia, là một thùng rất lớn, thân thể nhỏ bé của Giang Nhiễm bê lên, anh cảm thấy cô sẽ bị đè bẹp ngay sau đấy.
Anh bảo Michelle lái xe đi, còn mình bước nhanh đuổi theo.
“Cô Giang.” Anh đi đến bên cạnh Giang Nhiễm, gọi cô một tiếng. Giang Nhiễm vừa quay đầu thì thấy một cái khẩu trang đen và mũ lưỡi trai quen mắt: “A, anh Phong.”
Phong Kính gật đầu với cô, vô cùng tự nhiên ôm lấy thùng hàng trong tay cô: “Để tôi bê giúp cô.”
Khi Giang Nhiễm kịp phản ứng lại thì trên tay đã trống không, cô ngẩn người, cười nói với Phong Kính: “Ngại quá, làm phiền anh rồi.”
“Không cần khách khí.” Khi Phong Kính ôm lấy thùng mới phát hiện còn nặng hơn so với tưởng tượng của anh, không biết Giang Nhiễm làm sao để bê lên được, “Cô mua gì thế? Một thùng lớn như này.”
Giang nhiễm nói: “Bạn tôi gửi từ nước ngoài về, không phải của tôi, đều bán cho người khác.”
Phong Kính ra vẻ bừng tỉnh: “Cô Giang là người order sao?”
“Vâng, làm chung với bạn thời đại học của tôi, cô ấy học ở bên kia.”
“Thì ra là vậy, tôi cũng có người bạn chuyên order, nghe bọn họ nói rất mệt.”
“Ha ha, cũng tàm tạm, vì cả hai chúng tôi chỉ làm thêm nên bình thường cũng không vất vả lắm.”
Phong Kính nghe cô nói là làm thêm, vốn muốn thuận tiện nói chuyện công việc chính thức với cô nhưng lại cảm thấy như thế quá vội vàng, liền thay đổi đề tài: “Tôi có thể thêm WeChat của cô không?”
[Phong]: (hình ảnh)
[Phong]: Đã nấu xong coca với gừng rồi.
[Người order Đại Kha Kha]: Thừa dịp còn nóng mau uống đi, chúc anh sớm ngày bình phục.
[Phong]: Cảm ơn. (đáng yêu)
Sau đó người hoàn toàn không bị cảm – Phong Kính vô cùng chuyên nghiệp uống hết một cốc coca nấu gừng.
Đề phòng trước một chút cũng tốt.
Ăn cơm tối xong Michelle dọn dẹp phòng bếp, đi ra nhắc nhở Phong Kính nghỉ ngơi sớm một chút: “Phong tổng, khoảng thời gian này không có công việc anh nên đi ngủ sớm một chút, hôm qua trên Weibo có một blogger nói mình mỗi ngày tăng ca thức đêm, sau đó đột nhiên bị xuất huyết não.”
Phong Kính có phần bất ngờ: “Thật không?”
“Thật đấy, bài viết đó còn lên hot search rồi.”
Phong Kính nghe anh ta nói thế thì mở Weibo ra tìm kiếm một chút, quả thật nhìn thấy bài đó. Blogger viết cực kỳ tỉ mỉ về chuyện đã trải qua, mỗi từ mỗi chữ đều khiến cư dân mạng sợ hãi, hấp tấp tỏ vẻ bản thân sẽ không bao giờ thức đêm tu tiên nữa.
Công việc của Phong Kính không thể nói bản thân không muốn thức đêm thì có thể không thức, lúc quay phim ban đêm thường xuyên vượt quá 12 giờ hay quay suốt cả đêm cũng là chuyện bình thường. Nhưng Giang Nhiễm không giống với anh, cô hoàn toàn có thể đi ngủ sớm một chút, nhưng mỗi lần anh xuyên qua cô đều chưa đi ngủ!
Phong Kính quyết định đêm nay phải đốc thúc Giang Nhiễm đi ngủ sớm hơn.
Lúc anh hoán đổi lại với Nhị Hoàng, quả nhiên đèn trong phòng Giang Nhiễm vẫn sáng, anh chạy tới nhìn, cô còn ở bên trong đóng gói. Nghĩ đến cái thùng lớn mà hôm nay mới đưa tới, Phong Kính đoán cô bận bịu soạn đồ để gửi.
“Gâu gâu!” Phong Kính chạy đến trước mặt cô, liều mạng vẫy đuôi.
“Ôi Nhị Hoàng, sao em lại chạy vào đây, đi ra ngoài chơi đi.” Giang Nhiễm phẩy tay, dường như muốn đuổi anh ra ngoài.
“Gâu gâu gâu!” Nhưng mà Phong Kính không chịu khuất phục, vẫn vẫy đuôi với cô.
“Nhị Hoàng đừng gây sự, chị sắp đóng gói xong rồi.”
Phong Kính chạy một vòng quanh cô rồi chạy tới phòng ngủ ngậm chăn tha ra.
“Gâu gâu!”
Giang Nhiễm: “…”
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!😊