Cinderella 12 Giờ
Chương 16 : Đêm thứ mười sáu
Ngày đăng: 09:03 19/04/20
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Phong Kính nói xong liền hối hận, lời này có vẻ quá ân cần, nếu Giang Nhiễm bị dọa sẽ không tốt. Anh đang muốn tìm lối thoát cho mình, Giang Nhiễm lại bị anh chọc cười: “Lần sau tôi ăn hải sản nhất định sẽ gọi cho anh.”
Phong Kính thấy cô cười mới thở phào nhẹ nhõm, bản thân cũng cười theo: “Tôi hay nói đùa thôi.”
Nhưng thật ra anh rất muốn ăn cơm với Giang Nhiễm, chẳng qua nếu thế đồng nghĩa với việc phải tháo khẩu trang, cũng tức là thân phận của anh sẽ sáng tỏ.
Hai người chuẩn bị đi lên, phía khu nhà đối diện lại có người đi ra, cô ấy và Giang Nhiễm hình như quen nhau, gặp mặt liền thân thiết bắt chuyện: “Tiểu Giang, em lại đi thu hoạch rau sao?”
“Đúng ạ, lần này cà chua rất ngon, chị Vương có muốn lấy hai quả về không?”
Chị Vương và Giang Nhiễm là hàng xóm cũ, trước khi tòa nhà cũ bị phá bỏ thì hai nhà bọn họ ở cùng một tòa nhà. Sau đó bên thi công mua lại để tu sửa thành khu nhà mới, bố mẹ Giang Nhiễm mua một căn hộ ở bên ngoài. Sau khi Chẩm Thủy Hương tu sửa xong, bọn họ lười dọn về nên chỉ có Giang Nhiễm sống ở đây.
Chị Vương đi đến trước mặt Giang Nhiễm, ló đầu nhìn cái túi cô cầm theo: “Cà chua của em đáng yêu thật đấy, đỏ quá đi.”
Phong Kính thấy hai cô đang tán gẫu thì chủ động mở miệng: “Tôi lên trước đây.”
Giang Nhiễm nghiêng đầu, gật đầu với anh: “Được.”
Phong Kính ôm rau mà Giang Nhiễm cho mình vào thang máy, chị Vương nhìn thoáng qua bóng lưng anh, quay đầu lại nhỏ giọng hỏi Giang Nhiễm: “Em rất thân với cậu Phong kia sao?”
Giang Nhiễm nói: “Cũng tạm ạ, sao thế chị?”
“Hầy, chị cảm thấy cậu Phong này có vấn đề.” Giọng nói chị Vương càng nhỏ hơn, ngay cả vẻ mặt cũng nghiêm túc lên vài phần, “Cậu ta chuyển đến cũng lâu rồi, vậy mà vẫn cứ đội mũ và đeo khẩu trang mãi, chưa có ai từng thấy mặt của cậu ta.”
Giang Nhiễm nói: “À, cái này sao, anh Phong nói anh ấy bị cảm.”
“Cậu ta nói thế mà em cũng tin sao?” Chị Vương hơi lo lắng nhìn Giang Nhiễm, “Tiểu Giang, em đừng trách chị nhiều chuyện, một cô gái còn trẻ như em một mình ở bên ngoài, lại còn xinh đẹp như vậy, rất dễ khiến người ta chú ý đến. Cậu Phong này cứ thần thần bí bí, em phải cẩn thận nhiều hơn đấy.”
Giang Nhiễm nói: “Em không ở một mình, em còn có một chú chó đấy.”
“Chú chó nhỏ đấy của em, nếu thật sự gặp chuyện thì có thể làm được gì chứ? Đoán chừng cậu Phong kia chỉ cần đạp chú chó kia một phát là xong.” Chị Vương nghĩ đến trường hợp này, lại không nhịn được dặn dò cô, “Tóm lại em đừng gần gũi với cậu ta quá, nhìn đã thấy không giống người tốt.”
“À.” Ánh mắt Phong Kính nhìn Hà Chi Viễn càng sắc bén hơn so với vừa rồi, “Bạn trai cô?”
“Không phải đâu.” Bây giờ Giang Nhiễm ngoại trừ chột dạ thì còn vô cùng xấu hổ.
Hà Chi Viễn thấy Phong Kính vẫn nhìn mình chằm chằm, chủ động vươn tay với anh: “Chào anh.”
Phong Kính cũng vươn tay, nắm tay tượng trưng với anh ta một chút: “Chào anh.” Anh nhanh chóng thu tay lại, nhìn Giang Nhiễm nói: “Tôi về trước đây, không làm phiền hai người nữa.”
“Vâng, tạm biệt.” Giang Nhiễm tạm biệt anh, nhìn anh đi vào cửa tiểu khu mới sải bước lên xe. Thắt chặt dây an toàn, cô lấy món quà cô chuẩn bị sẵn ra đưa cho Hà Chi Viễn: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hà Chi Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, mỉm cười nhận lấy: “Cảm ơn em.” Anh ta vốn dĩ định nói em có thể đi ăn cơm với anh, anh đã rất vui rồi nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Anh ta sợ Giang Nhiễm sẽ lúng túng.
“Tối nay tụ họp em không đến thật sao?” Hà Chi Viễn làm như vô tình hỏi.
Giang Nhiễm nói: “Vâng, em xin lỗi, gần đây công việc của em tương đối nhiều.” Hà Chi Viễn vốn muốn mời cô tới tham gia bữa tiệc sinh nhật vào buổi tối, nhưng sinh nhật chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp của anh ta, Giang Nhiễm thấy mình đi không tiện nên tìm cớ ra ngoài một mình với anh ta vào buổi trưa.
Tâm tư của cô, Hà Chi Viễn cũng đoán được ít nhiều, nhưng những chuyện liên quan đến Giang Nhiễm, anh ta vô cùng kiên nhẫn. Anh ta và Giang Nhiễm vẫn duy trì khoảng cách, không để cô cảm thấy có gánh nặng, cũng không kéo gần lại.
Chẳng qua hôm nay đột nhiên xuất hiện anh Phong kia khiến anh ta hơi để ý.
“Anh Phong vừa rồi gặp ở cổng kia là hàng xóm của em sao?”
“Vâng, anh ấy mới dọn tới đây.”
Hà Chi Viễn hơi gật đầu: “Anh ta họ Phong à?”
Giang Nhiễm cười nói: “Anh Phong đương nhiên họ Phong rồi.”
Hà Chi Viễn cũng khẽ cười một tiếng, sau đó có một cái tên chợt lóe lên trong đầu anh ta.
Hiện tại nếu nhắc đến nghệ sĩ họ Phong, đại đa số mọi người đều chỉ biết đến một cái tên: Phong Kính.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!😊