Cinderella 12 Giờ

Chương 2 : Đêm thứ hai

Ngày đăng: 09:02 19/04/20


Editor: Hà Vĩ



Beta: Mạc Y Phi



Phong Kính tỉnh lại trên giường lớn khách sạn.



Anh tắt báo thức trên điện thoại di động đi, thời gian đúng 6 giờ.



Mơ màng hai giây, Phong Kính mở choàng mắt, nhìn lại tay chân mình.



"..." Tất cả đều giống như trước khi anh đi ngủ, ngoại trừ phía sau ót hơi đau.



Anh thở ra một hơi, một lần nữa ngả đầu vào gối.



Quả nhiên chỉ là một giấc mơ.



Không hiểu sao anh lại nghĩ tới cần cổ mảnh khảnh và xương quai xanh của cô gái trong mơ.



Không không không, anh không phải là một người như vậy, nhưng cô gái này rất phù hợp với gu thẩm mỹ của anh nên... Ở trong mơ anh tự tạo cho mình một cô gái như vậy?



Anh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi có phải mình nên tìm một đối tượng không.



Cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, Phong Kính liếc về phía cánh cửa, là trợ lý của anh đến.



"Mễ Tuyến Nhi." Anh lười biếng gọi một tiếng, xoa tóc ngồi dậy. Michelle là trợ lý của anh, họ Mi, tên Michelle, người Trung Quốc. Khoan nói đến tại sao một người Trung Quốc lại muốn dùng tên nước ngoài, chỉ riêng ánh hào quang của cái tên "Mễ Tuyến Nhi" này, mỗi lần anh nhớ đến liền muốn ăn mì gạo. (1)



(1) Hai từ này đồng âm.



"Mễ Tuyến Nhi, tối hôm qua tôi mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, tôi mơ mình biến thành chó." Phong Kính vừa thay quần áo vừa nói với Michelle.



Michelle đứng ở cửa, vẻ mặt phức tạp, nhìn anh chằm chằm. Phong Kính mặc áo sơ mi vào, kỳ quái liếc anh ta một cái: "Sao thế?"



Michelle bước nhanh lên phía trước, mở chiếc điện thoại đang cầm chặt trong tay, đưa tới trước mặt anh: "Anh không nằm mơ, đúng là anh đã biến thành chó!"



Phong Kính sửng sốt chớp mắt một cái, nhanh chóng bị video trên điện thoại thu hút sự chú ý. Video ghi lại cảnh tượng đêm qua, trên người anh vẫn còn mặc bộ đồ ngủ lúc nãy. Nhưng trong video, anh dùng cả tay chân đặt trên mặt đất để chạy trốn, miệng còn kêu "gâu gâu" không ngừng, giống như... bị thiểu năng trí tuệ.



Phong Kính: "..."



Chắc chắn anh vẫn chưa tỉnh ngủ.



"Tôi biết chương trình học diễn xuất của các anh có một môn quan trọng là giải phóng thiên tính, nhưng mà anh... giải phóng đến tận cùng luôn rồi đó!" Nhớ lại tình huống tối hôm qua, trong lòng Michelle đến tận bây giờ vẫn còn sợ hãi, "Cả người anh giống như không có lý trí, hoàn toàn không có cách nào để giúp anh tỉnh táo lại, cuối cùng tôi phải đánh anh ngất đi mới yên tĩnh trở lại."
Nhưng việc chạy trốn ra khỏi lòng cô là việc phải làm, Phong Kính càng cố gắng giãy giụa.



"Gâu gâu!" Anh đột nhiên dùng lực rất mạnh nhảy ra khỏi lòng cô. Cô nhìn về phía anh, nhíu mày lại: "Em chạy cái gì mà chạy, phim sắp chiếu xong rồi, em chạy rồi một mình chị làm sao dám xem nữa."



Phong Kính: "..."



Vậy cô mau đi ngủ sớm đi, hơn nửa đêm một mình ở nhà xem phim ma kích thích lắm hả?



À ừ, hình như cũng kích thích thật.



Nhưng thứ lỗi cho anh không thể hầu hạ, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng tỉnh lại từ trong giấc mơ.



Cô gái thấy chó nhà mình gục xuống nằm bất động ở đó thì bĩu môi, lấy một cái đệm dựa ở bên cạnh ôm vào người.



Phong Kính lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bị đồng hồ báo thức anh đặt lúc 6 giờ gọi tỉnh.



Nhìn trần nhà phòng khách sạn phòng, vẻ mặt Phong Kính đầy khó hiểu.



Vì sao liên tục trong hai ngày anh đều gặp giấc mơ kỳ lạ? Muốn báo hiệu trước cho anh chuyện gì sao? Vậy có phải anh nên đi tìm một người nào đó giúp anh giải mộng không?



"Phong tổng, anh dậy chưa?" Michelle gõ cửa, từ bên ngoài đi vào. Phong Kính ngồi trên sofa nhỏ gần cửa sổ, nhìn anh ta không nói gì. Michelle ngồi xuống đối diện, hỏi anh: "Tối hôm qua có phải anh lại mơ thấy mình biến thành chó không?"



Phong Kính mím đôi môi mỏng: "Cậu lại quay được cái gì?"



Michelle mở điện thoại ra đưa cho anh.



Đây là một video mới, đầu tiên anh giống như hôm trước mặc áo ngủ chạy một vòng bằng tay và chân, sau đó ngồi xổm trên sofa, cào cào chính mình.



"Tối hôm qua đỡ hơn hôm kia một chút, bị tôi dỗ còn đi ngủ, tôi vẫn ở đây chờ đến khi anh ngủ mới rời đi."



Sắc mặt Phong Kính không tốt chút nào, anh trả điện thoại lại cho Michelle, dựa vào ghế sofa.



Rốt cuộc chuyện này là thế nào?



~~~ Đôi lời của Mạc Y Phi: Chợt nhận ra hầu hết nữ chính của Bản Lật Tử đều thích Mạc Trăn =)))



Xin lỗi các bạn vì sự sai sót, chương 2 đây a~~



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!😊