Cinderella 12 Giờ
Chương 24 : Đêm thứ hai mươi tư
Ngày đăng: 09:03 19/04/20
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Trên nguyên tắc mắt không thấy tâm không phiền, Phong Kính không lướt Weibo nữa mà lên vòng bạn bè của người order Đại Kha Kha. Mấy ngày nay các cô đăng video mua sắm và hình ảnh nhiều hơn so với ngày thường một chút, thỉnh thoảng còn đăng mấy bức ảnh đi chơi bên ngoài.
Chờ Giang Nhiễm về nước, anh còn phải tìm lý do đi gặp cô vì thế nên đặt trước ở chỗ cô mười hộp mặt nạ.
Lúc này Triệu Kha và Giang Nhiễm đang đi ăn ở bên ngoài, thấy Phong Kính gửi tin nhắn tới, cô ấy nhớ lại, hỏi Giang Nhiễm ngồi đối diện: “Anh Phong này có phải là hàng xóm của cậu không?”
Giang Nhiễm liếc màn hình điện thoại của cô ấy, gật đầu nói: “Đúng vậy, anh ấy gửi sẵn chỗ tớ một vạn đồng, vẫn chưa dùng hết, mặt nạ này có thể trừ thẳng vào chỗ đấy.”
“Một vạn đồng á?” Triệu Kha kinh ngạc nhìn cô, “Hàng xóm của cậu cũng tin cậu quá đấy.”
“Ha ha, tớ cũng thấy thế. Nhưng có lẽ anh ấy cảm thấy đều là hàng xóm, dù sao tớ cũng không chạy thoát được.”
Triệu Kha chẳng nói đúng sai, ăn một thìa kem trong ly, “Vậy lát nữa đi ngang qua hiệu thuốc (1), chúng ta mua một ít mặt nạ nữa, hàng xóm này của cậu khí phách ra phết.”
(1) Hiệu thuốc ở đây không phải hiệu thuốc truyền thống, mà trong đó có bán thuốc, mỹ phẩm, nhu yếu phẩm sử dụng hàng ngày và đồ vệ sinh cá nhân.
Nói đến cái này, Giang Nhiễm đồng cảm sâu sắc: “Đúng vậy đấy, tất cả đều mua cho chị gái của anh ấy! Sao tớ không có một người em trai như thế chứ?”
“Ặc…. Bây giờ không phải đã không hạn chế sinh con thứ hai nữa rồi sao, để bố mẹ cậu nỗ lực cố gắng, có lẽ còn có cơ hội đấy.”
Giang Nhiễm: “…”
Cô cũng xúc một thìa kem ly, định bỏ qua đề tài liên quan đến anh Phong: “Cậu dự định khi nào về nước?”
Vừa nghe đến vấn đề này, Triệu Kha liền rầu rĩ: “Quả thật tớ không muốn về, bây giờ mẹ tớ cứ giục tớ về xem mắt.”
“Vậy thì đi thôi, dù sao hiện tại xem mắt đã trở thành con đường chủ yếu để nam nữ thích hợp quen biết rồi kết hôn.”
“Gâu gâu gâu!” Nhị Hoàng vẫy đuôi vô cùng vui vẻ.
Giang Nhiễm buông nó xuống, vừa vuốt đầu nó vừa hỏi Hà Chi Viễn: “Nhị Hoàng có gây phiền phức gì cho anh không?”
Hà Chi Viễn cười nói: “Không có, Nhị Hoàng rất ngoan.”
Giang Nhiễm cúi đầu nhìn Nhị Hoàng, hỏi nó: “Em có ngoan thật không đấy?”
“Gâu gâu!” Nhị Hoàng chủ động cọ cọ vào tay Giang Nhiễm, híp mắt dường như hết sức thoải mái.
Giang Nhiễm bật cười, nói với Hà Chi Viễn: “Để cảm ơn anh, tối nay em mời anh ăn cơm nhé.”
Hà Chi Viễn nói: “Vậy anh cung kính không bằng tuân lệnh.”
Hai người đi đến một quán lẩu, Giang Nhiễm xem như hiểu được vì sao Triệu Kha thấy lẩu liền như dân chạy nạn, hương vị bên kia quả thật quá thanh đạm. Từ lúc trên máy bay cô đã nghĩ kỹ rồi, bữa ăn đầu tiên sau khi về thành phố A nhất định phải ăn lẩu.
Vì còn mang theo Nhị Hoàng nên Giang Nhiễm quyết định đưa Nhị Hoàng về nhà trước rồi mới đi ăn lẩu.
Khi Hà Chi Viễn lái xe vào Chẩm Thủy Hương, Phong Kính đã nhìn thấy, anh hơi ngồi thẳng dậy, nhìn Hà Chi Viễn giúp Giang Nhiễm lấy hành lý xuống.
Anh quan sát Hà Chi Viễn một tuần nay, anh ta chưa từng đưa người phụ nữ nào về nhà, chắc là không có quan hệ nam nữ không chính đáng, làm việc và nghỉ ngơi cũng rất có quy luật, còn dọn dẹp nhà cửa khá gọn gàng ngăn nắp. Nói thật, nếu đứng ở góc độ của con gái, một người đàn ông như thế thì được xem là người bạn đời lý tưởng rồi, nếu Giang Nhiễm và anh ta ở bên nhau, đó cũng là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua điều kiện tiên quyết là anh không xuất hiện.
Hiện tại anh quen biết với Giang Nhiễm bằng một phương thức không thể tưởng tượng nổi, anh cảm thấy đây là sự quyết định của số phận.
…. Từ khi nào anh cũng bắt đầu tin vào những lời như thế?
Phong Kính hơi nhíu mày, anh không tin mấy thứ thần thần quỷ quỷ này, nhưng mọi chuyện đều có nguyên nhân và có kết quả nên anh vẫn tin. Nếu anh đã hoán đổi linh hồn với Nhị Hoàng, trong đó nhất định có nguyên nhân, cũng chắc chắn sẽ có kết cục.