Cinderella 12 Giờ

Chương 26 : Đêm thứ hai mươi sáu

Ngày đăng: 09:03 19/04/20


Editor: Hà Vĩ



Beta: Mạc Y Phi



Giang Nhiễm ăn một thìa cháo Phong Kính nấu, cũng không khó ăn lắm, chỉ hơi mặn một chút thôi.



Phong Kính chờ đến khi cô ăn gần xong mới lên tầng thay quần áo, hai người hẹn gặp ở dưới nhà.



Hôm nay trong tiểu khu cực kỳ náo nhiệt, chuyện kẻ trộm tối hôm qua đã lan truyền khắp các hộ gia đình, tuy hai tên trộm đều đã bị bắt nhưng những gia đình ở đây vẫn vô cùng lo lắng đến sự an toàn của tiểu khu, đứng lên đòi chủ nhà nói rõ cho mọi người.



Bởi vì hộ gia đình bị trộm tương đối nhiều nên hôm nay cảnh sát lại tới lần nữa, Giang Nhiễm cũng ghi lại khẩu cung trước rồi mới mang Nhị Hoàng đi bệnh viện.



Hôm nay Phong Kính vẫn lái chiếc xe Cayenne màu trắng kia nhưng đã được rửa sạch sẽ. Ánh nắng buổi sáng vừa lúc chiếu tới, chiếc xe càng gây chú ý hơn so với đêm mưa hôm đó.



Trong tiểu khu có không ít gia đình đã nhìn thấy cái xe này trong gara, nhưng vẫn không biết là xe của ai, tò mò lâu như vậy, hôm nay cuối cùng cũng thấy được chủ xe.



Nhưng người này ăn mặc giống như biến thái, lúc mọi người thảo luận về anh đều cố gắng nói nhỏ hết sức, sợ bị anh nghe thấy.



Phong Kính đã quen bị người khác nhìn, anh vốn không để trong lòng những ánh mắt đó của mấy người trong tiểu khu. Anh chờ Giang Nhiễm thắt dây an toàn xong thì bình tĩnh lái xe chạy ra ngoài: “Bệnh viện thú cưng ở đâu?”



Giang Nhiễm nói tên bệnh viện, đó là bệnh viện lúc trước cô cứu Nhị Hoàng. Một năm nay Nhị Hoàng chích thuốc hay gì đó cũng tới chỗ này, bác sĩ khá hiểu tình huống của nó.



Người trong bệnh viện thú cưng không nhiều, bác sĩ giúp Nhị Hoàng xử lý vết thương một lần nữa rồi lại kiểm tra cẩn thận cho nó. Trong lúc đợi, Phong Kính nhận được điện thoại của Michelle, thấy tên trên màn hình anh nhíu mày.



“Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.” Phong Kính nói với Giang Nhiễm một tiếng rồi cầm di động ra ngoài, “Chuyện gì?”



“Phong tổng, anh ở đâu đấy? Tôi nghe nói tối hôm qua khu nhà anh ở bị trộm!” Michelle vô cùng lo lắng, “Anh không sao chứ?”



“Tôi không sao, tên trộm đến tầng 7 đã bị phát hiện.”



“Vậy là tốt rồi, ở đó thật sự không an toàn, anh vẫn nên dọn về Hoa Đô ở thôi!”



Phong Kính nói: “Không sao, trải qua chuyện tối qua, trong khoảng thời gian này chắc không có ăn trộm tới đây nữa đâu.”



“… Không phải mà, an toàn của tiểu khu này không được đảm bảo đến nơi đến chốn, anh ở đó, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi biết nói sao với giám đốc Tần chứ.” Tinh thần và thể xác của Michelle quá mệt mỏi, anh ta cảm thấy Phong Kính cứ u mê không tỉnh ngộ như vậy, anh ta chỉ có thể báo với Tần Phàm đến xử lý.
“Giúp tôi tự chăm sóc tốt cho bản thân.”



Dù từ trước đến nay Giang Nhiễm là một người thanh tâm quả dục (1), giờ phút này mặt cũng đỏ lên. Năm nay có phải số mệnh của cô mắc vào người họ Phong không chứ, chỉ gặp được bọn họ đã cực kỳ dễ dàng mặt đỏ tim đập nhanh?



(1) Thanh tâm quả dục: Luôn giữ tấm lòng tĩnh lặng, thanh tịnh. Ít sinh ra ham muốn, dục vọng.



Thấy đối phương không nói gì, Phong Kính đúng lúc thay đổi đề tài: “Đúng rồi, buổi biểu diễn của Pumpkin cô còn nhớ chứ?”



“Còn nhớ.”



“Thời gian vào tuần sau, đến lúc đó tôi sẽ đến đón cô.”



“Được, chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại.”



“Ừ.”



Lần này hai người lại đồng thời yên lặng thật lâu, sau đó Giang Nhiễm nói tạm biệt trước. Phong Kính chờ cô cúp điện thoại, khẽ than nhẹ một tiếng. Dưới mí mắt của Tần Phàm, muốn lén lút đi xem buổi biểu diễn vẫn hơi khó khăn.



Nhưng anh đã nghĩ ra biện pháp.



Đồ đạc của Phong Kính ở đây không nhiều lắm, Michelle thu dọn cũng không mất nhiều thời gian, chỉ là… lúc dọn anh ta thấy được một số thứ rất kỳ lạ: “Phong tổng, vitamin tổng hợp còn có mặt nạ kem dưỡng da gì đó, đều là anh dùng sao?”



Cái đó… hình như đều là của con gái mà.



Phản ứng đầu tiên của anh ta là đã có cô gái tới chỗ này của Phong Kính, nhưng mấy thứ này thấy vẫn chưa được mở ra, lại được để lung tung.



“…” Phong Kính nhìn một đống đồ trên tay anh ta, nói, “À, mua tặng cho chị tôi, vẫn chưa có thời gian cầm qua.”



“Vậy ạ, tôi giúp anh chuyển phát nhanh tới công ty cho chị anh nhé?”



“Không cần, cứ cầm hết về đi.”



“Vâng.” Michelle cất xong một đống đồ chăm sóc da rồi cùng Phong Kính rời khỏi chỗ này.