Cinderella 12 Giờ
Chương 34 : Đêm thứ ba mươi tư
Ngày đăng: 09:03 19/04/20
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Hai người bận rộn trong phòng bếp đến 11 giờ, cuối cùng nồi lẩu cũng được đặt lên bàn. Giang Nhiễm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú, ngoại trừ rau mình trồng ở nông trại Tinh Quang thì còn mua rất nhiều loại thịt.
Nhị Hoàng nhìn thịt bò ba chỉ, dạ dày bò, xương sườn, thịt bò cay… trên bàn mà nước bọt chảy ra.
“Nhị Hoàng, đi xuống đi, em có thức ăn cho chó rồi.” Giang Nhiễm ôm nó từ trên ghế xuống. Nhị Hoàng bị cô ôm thì dính chặt trên người cô vung vẩy chân, mở to đôi mắt mà “ư ử” nhìn cô.
Giang Nhiễm: “…”
“Chờ thịt chín cho em một ít, bây giờ không được nghịch.” Giang Nhiễm vẫn bại trận dưới cặp mắt kia của nó. Nhị Hoàng tiện thể ngồi xổm xuống dưới bàn, chờ lát nữa có đồ ăn.
Giang Nhiễm mở nồi lẩu ra, chờ nước nóng là có thể bỏ đồ ăn vào bên trong. Phong Kính ngồi đối diện cô, cúi đầu nhìn Nhị Hoàng đang ngồi bên cạnh bàn: “Vết thương của Nhị Hoàng thế nào rồi?”
Giang Nhiễm vừa làm nước chấm vừa nói: “Cũng gần khỏi hẳn rồi, lúc đi cũng không khập khiễng nữa.” Cô bỏ gia vị xong thì đưa cái bát nhỏ trong tay cho anh, “Anh có ăn rau thơm không?”
“Có.” Lúc Phong Kính nhận bát không cẩn thận chạm phải ngón tay Giang Nhiễm. Hai người giống như bị điện giật, nhanh chóng tách ra. Giang Nhiễm ho một tiếng, hỏi Phong Kính: “Anh có muốn uống gì không? Nước trái cây nhé?”
Phong Kính giả vờ bình tĩnh nói: “Nước trái cây đi.”
“Vâng, chanh leo được không anh?”
“Được.”
Giang Nhiễm vào phòng bếp cắt mấy quả chanh leo, bỏ thêm hai thìa mật ong và vài cục đá thành hai cốc nước trái cây.
Lúc đi ra thì đúng lúc nồi lẩu sôi, cô gắp miếng thịt bò nóng bỏ vào bát của Phong Kính: “Anh nếm thử đi.”
“Ừm.” Mặc dù thịt bò rất nóng, Phong Kính vẫn không nhịn được cắn một miếng, “Ngon lắm.”
“Vậy là được rồi.” Giang Nhiễm mỉm cười, lại bắt đầu bỏ thêm đồ khác vào trong nồi, “Anh thích ăn nấm không?”
“Cũng bình thường, nhưng mà anh thích thịt bò hơn.”
“Ha ha, chúng ta ăn thịt trước.” Giang Nhiễm nấu cả thịt bò và xương sườn, lại bỏ thêm ít nấm vào.
“Gâu gâu!” Mùi hương ngào ngạt khiến Nhị Hoàng nằm cạnh bàn không an phận đứng lên, nó dùng sức nâng chân trước tiếp cận trên bàn, muốn được chia một bát nước dùng.
Giang Nhiễm lại thả miếng thịt bò vào nồi lẩu, sau đó nhúng qua nước lọc rồi đút cho nó: “Chỉ có thể ăn một miếng thôi đấy.”
Nhị Hoàng ngậm một miếng thịt bò, bẹp vài cái nuốt xuống, lại tiếp tục vẫy đuôi nhìn Giang Nhiễm.
Giang Nhiễm: “…”
Không, anh không thừa nhận. Anh chỉ đơn thuần phẫn nộ Thường Tâm kia lừa mình mà thôi, chỉ có vậy thôi!
Anh nhớ tới thân thể mềm mại của Giang Nhiễm tựa vào lưng anh lúc chiều thì nhiệt độ cơ thể có phần tăng cao.
“Nhị Hoàng, sao em nóng thế? Phát sốt à?” Giang Nhiễm hơi nhíu mày, miệng vết thương của Nhị Hoàng đã phục hồi gần như khỏi hẳn, không phải nhiễm trùng nữa chứ?
“Gâu.” Nhị Hoàng kêu lên một tiếng, đột nhiên nhảy xuống bậc cửa sổ, trở về ổ chó trong phòng khách.
Giang Nhiễm: “…”
Cô càng ngày càng không hiểu Nhị Hoàng.
Phong Kính ngủ một đêm trong ổ của Nhị Hoàng, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, chuyện đầu tiên là gọi điện thoại cho Thường Tâm.
Lúc ấy Thường Tâm để lại số điện thoại cho anh, anh vẫn chưa xóa.
Anh oán hận mà bấm số, kết nối được một lúc mới có người nghe máy. Người nọ ngáp trước một cái, sau đó mới dùng giọng mũi nồng đậm nói: “Ảnh đế Phong, sớm thế à? Vừa nhìn đã biết không sinh hoạt tình dục rồi.”
Phong Kính: “…”
Mỗi tối anh đều biến thành chó, đi đâu mà tìm sinh hoạt tình dục?
“Anh nói mà không biết xấu hổ à?” Nhắc tới sinh hoạt tình dục càng chọc tới nỗi đau trong lòng Phong Kính, anh hiếm khi phát cáu với người ngoài, “Lần trước anh lấy của tôi bao nhiêu tiền, nhưng chưa ra ngô ra khoai gì cả! Nụ hôn tình yêu mà anh nói cũng hoàn toàn vô dụng!”
Thường Tâm nghe đến cái này, cơn buồn ngủ tỉnh táo không ít: “Cậu thử nụ hôn tình yêu rồi à? Với cô chủ của chú chó á?”
Phong Kính tức giận ừ một tiếng.
Thường Tâm hài hước nói: “Không ngờ hành động của ảnh đế Phong nhanh thật đấy.”
Phong Kính: “…”
“Đừng nói nhảm nhiều thế, tôi hỏi anh làm sao bây giờ?”
Thường Tâm thản nhiên, không nhanh không chậm hỏi anh: “Đã bao lâu rồi cậu chưa xem phim hoạt hình của Disney?”
“… Cái này thì liên quan gì à?”
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Thường Tâm đi đến sofa, chống đầu ngồi xuống.
“Kịch bản bây giờ của Disney là tình yêu với người thân mới là tình yêu đích thực.”
Phong Kính: “…”