Cinderella 12 Giờ
Chương 45 : Đêm thứ bốn mươi lăm
Ngày đăng: 09:03 19/04/20
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Weibo của Phong Nhã được các tài khoản nổi tiếng trợ giúp, nhanh chóng đạt được lượng đọc cực cao, bên phía Tần Phàm sau khi nhìn thấy lại thuận tay mua hot search giúp cô ấy, thêm dầu vào lửa cho cô ấy.
Cư dân mạng ăn dưa hoàn toàn bận bịu không chịu nổi, người qua đường vừa rồi còn chỉ trích Phong Kính, trong chớp mắt đổi mục tiêu, bắt đầu mắng tên đàn ông cặn bã kia. Đương nhiên cũng có không ít người rảnh rỗi sinh nông nổi, tìm hiểu một lượt Weibo của Phong Nhã, muốn chứng minh xem cái gọi là “chị gái Phong Kính” rốt cuộc có phải thật hay không.
Có sự nhúng tay của nhà họ Phong và công ty giải trí Thiên Tần, chuyện này căn bản không cần Phong Nhã bận tâm nữa, sau khi cô ấy thả lỏng, thấy rất nhiều lời bình luận của cư dân mạng dưới bài đăng Weibo của mình thì bỗng nhiên bật khóc.
Cô ấy biết những lời bọn họ mắng Vương Chấn đều đúng, anh ta chính là một tên khốn nạn, nhưng vẫn không thể cầm được nước mắt.
Thư ký Ada thấy cô ấy khóc, ngoài việc đưa khăn giấy cho cô ấy thì cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Cô ấy đi theo Phong Nhã nhiều năm rồi, lúc trước Vương Chấn quá giỏi ngụy trang, không chỉ Phong Nhã bị lừa mà đồng nghiệp như bọn họ cũng bị lừa hết. Cô ấy chứng kiến toàn bộ quá trình Phong Nhã và Vương Chấn từ hẹn hò đến kết hôn, biết bọn họ đã từng rất đằm thắm, nhưng đã từng ngọt ngào bao nhiêu, bây giờ lại đau khổ bấy nhiêu.
Tờ đơn ly hôn ấy Phong Nhã đã đặt ở nơi đó rất lâu, hôm nay cuối cùng cũng hạ quyết tâm ký tên mình lên trên đó. Là thư ký, từ trước đến nay Ada không phán xét gì cuộc sống riêng tư của Phong Nhã cả, nhưng đều là phụ nữ, cô ấy cũng hiểu rõ, khi đối mặt với tình yêu, có khi phụ nữ thật sự rất ngốc, biết rõ đối phương là một tên đàn ông khốn nạn nhưng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng với anh ta.
“Mới sáng ngày ra, khóc cái gì thế?” Mẹ Phong bước vào phòng bệnh, có phần khó chịu với dáng vẻ đầy nước mắt nước mũi của Phong Nhã. “Ada, cô đi bê giúp nó một chậu nước lại đây.”
“Vâng.” Ada đặt khăn giấy lên bàn, cầm chậu đi ra ngoài lấy nước, Phong Nhã lau nước mũi, giọng nói đã trở nên khàn khàn, cô ấy nói với mẹ mình: “Con vừa mới đến công ty Vương Chấn đưa đơn ly hôn cho anh ta.”
Mẹ Phong kinh ngạc nhìn cô ấy: “Sao đầu óc con đột nhiên thông suốt thế?”
Phong Nhã: “…”
Tốt xấu gì cô cũng ly hôn đấy, chẳng lẽ mẹ cô không nên an ủi cô một câu thế giới nơi nào mà chẳng có hoa thơm cỏ lạ à?
Hôm nay Giang Nhiễm vẫn chưa lên Weibo nên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Cô mới bê một cái thùng chuyển phát nhanh lên nhà, thấy họ tên người gửi trên đó, liền nở nụ cười.
Không biết anh Phong lại gửi gì cho cô đây.
Sau khi mở ra, bên trong có một đống vitamin tổng hợp và mặt nạ dưỡng da, còn có kem dưỡng da mắt Fleur, kem dưỡng da mặt, đều là những thứ trước đây cô bán cho Phong Kính.
Không ngờ mấy thứ này đi một vòng cuối cùng lại trở về tay mình.
Ảnh đế Phong hàng thật giá thật! Bất ngờ không kịp đề phòng cứ thế nhìn thấy ảnh đế Phong bằng xương bằng thịt! Người thật còn đẹp trai hơn trên ảnh nữa!
Phong Nhã: “…”
Cô chợt nhớ ra Ada là fan của Phong Kính.
… Sao bên cạnh cô không có lấy một người bình thường thế này?
Phong Kính ngồi trên xe trở về phim trường, một lúc lâu tâm trạng vẫn không bình tĩnh nổi.
Vừa rồi lời Phong Nhã đã giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ của anh, nhưng tiếp đó anh còn phải đối mặt với một vấn đề khó khác.
Từ lúc anh và Giang Nhiễm gặp mặt, quen biết cũng mới hơn ba tháng, còn quá ngắn. Mặc dù anh không ngại nắm tay Giang Nhiễm cùng bước vào cung điện hôn nhân nhưng chắc chắn Giang Nhiễm sẽ cảm thấy quá nhanh.
Chuyện này không thể nóng vội được. Trong lòng Phong Kính tự nói với mình như thế.
Anh cầm di động, nhìn lịch sử trò chuyện với Giang Nhiễm, không kìm lòng được mà gọi cho cô. Giang Nhiễm vẫn đang để ý tin tức Phong Kính trên Weibo, thấy Phong Kính gọi điện tới, cô lập tức nghe máy: “Alo, Phong Kính à?”
“Ừ, anh đây.” Nghe thấy giọng nói của Giang Nhiễm, khóe miệng Phong Kính cong lên, “Anh mới từ bệnh viện ra, chị ổn rồi, em không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Trong lòng Giang Nhiễm rất khâm phục Phong Nhã, cô ấy đăng bài viết Weibo dài như thế kia cũng cần dũng khí rất lớn.
“Đúng rồi, đồ anh gửi em đã nhận được chưa?”
Giang Nhiễm cầm điện thoại, mỉm cười tựa lưng vào ghế ngồi: “Vâng, em nhận được rồi, vừa mới đắp một cái mặt nạ trứng cá muối, hiệu quả thật sự rất tốt.”
“Em thích là tốt rồi.”
Michelle lái xe phía trước nhìn Phong Kính đang vui vẻ qua gương chiếu hậu, bây giờ trước mặt anh ta, ảnh đế Phong hoàn toàn không thèm che giấu nữa rồi, ôi ôi ôi.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Thường Tâm: Ôi, đàn ông.