Cinderella 12 Giờ

Chương 47 : Đêm thứ bốn mươi bảy

Ngày đăng: 09:03 19/04/20


Editor: Hà Vĩ



Beta: Mạc Y Phi



Phong Kính vốn đang đứng một bên thảo luận cảnh quay tiếp theo với tác giả nguyên tác kiêm biên kịch Hạnh Tâm. Quay phim trên núi khá vất vả nhưng Hạnh Tâm vẫn luôn đi cùng với đoàn phim, với Phong Kính mà nói thì đây là cơ hội trao đổi rất tốt, vì có rất nhiều chỗ chắc chắn tác giả là người hiểu rõ nhất.



Hạnh Tâm nói khá nhiều ý kiến của bản thân và những đề nghị trong phương diện diễn xuất, hai người trò chuyện vô cùng tập trung, mãi đến khi nhân viên công tác khiêng đạo cụ bắt đầu dựng bối cảnh. Phong Kính theo bản năng bước sang bên cạnh nhường đường, ai ngờ lại bị trượt chân, Hạnh Tâm cũng không kéo kịp.



Sau khi nhân viên công tác hét to Phong Kính bị ngã xuống núi, toàn bộ đoàn phim đều run lẩy bẩy. Vài nhân viên công tác đi theo sau Michelle vội vàng lao xuống dưới. Phong Kính rơi xuống không xa nhưng đầu không biết đụng phải cái gì, sau gáy chảy đầy máu, đã lâm vào trạng thái hôn mê. Đạo diễn vội vã gọi điện thoại cấp cứu, quản lý gọi người lấy hòm thuốc, khẩn cấp xử lý miệng vết thương cho Phong Kính.



Toàn bộ phim trường hỗn loạn vô cùng.



Phong Kính quay phim ở trên núi mấy ngày nay, Tần Phàm đều tự mình đi tới, hôm nay vì trời mưa nên anh ta tới chậm hơn. Còn đang đi trên đường thì nhận được điện thoại Michelle gọi đến, nghe giọng như sắp khóc đến nơi: “Giám đốc Tần, Phong tổng ngã xuống núi rồi.”



Tần Phàm hơi sững sờ, xuất phát từ sự nghi ngờ với nhân phẩm của Phong Kính, phản ứng đầu tiên của anh ta là không tin: “Mánh khóe này lần trước Mạnh Hành Xuyên đã dùng rồi, lần này các cậu lại định làm gì?”



“Không phải, Phong tổng thật sự ngã mà.” Michelle nói đến đây, rốt cuộc cũng bật khóc thành tiếng, “Còn chảy rất nhiều máu, đạo diễn đã gọi xe cấp cứu rồi.”



Tần Phàm nhíu mày, vì anh ta đã nghe được tiếng đạo diễn Tạ gào lên ở đầu dây bên kia. Anh ta giữ bình tĩnh, giẫm mạnh chân ga: “Tình huống bây giờ của cậu ta thế nào?”



“Người của đoàn phim đã giúp anh ấy xử lý miệng vết thương rồi, nhưng máu chưa ngừng chảy hoàn toàn, anh ấy còn hôn mê… Xin lỗi giám đốc Tần, đều do tôi không chăm sóc tốt cho Phong tổng.” Michelle gào khóc.



Tần Phàm mím môi, không kiên nhẫn nói: “Bây giờ cậu khóc thì có ích gì chứ, tôi sẽ đến ngay lập tức, xe cứu thương còn bao lâu nữa thì đến?”



“Chắc là sắp rồi, nhưng đường trên núi khó đi, chúng tôi lại không dám tùy tiện di chuyển Phong tổng.”



“Được rồi, tôi biết rồi.” Tần Phàm cụp mắt rồi tìm tên Phong Bình trong danh bạ.



Xe cấp cứu đến nhanh hơn tưởng tượng, gần như là đến cùng lúc với Tần Phàm, vì nơi quay phim xe không vào được nên nhân viên y tế chỉ có thể dùng cáng nâng Phong Kính đi xuống, sau đó mới đưa vào xe cấp cứu.



Tần Phàm nói chuyện với đoàn phim để bọn họ không truyền chuyện này ra bên ngoài, nhưng trong lòng cũng biết không có ích nhiều lắm. Đoàn phim nhiều người như thế, bất kỳ người nào trong đó nói ra một câu thì lập tức nhân dân cả nước có thể biết hết. Nhưng tình trạng vết thương của Phong Kính còn chưa rõ, bây giờ anh ta cũng không có sức để quản lý chuyện đó.



Lúc Phong Kính nằm trong xe cấp cứu chạy về bệnh viện thì Giang Nhiễm mới vừa đưa nhẫn cho cô dâu chú rể.



Mọi người đồng loạt vỗ tay như sấm, cô dâu chú rể trao nhẫn xong thì Đỗ Tiểu Ưu chuẩn bị ném hoa cưới. Chuyện ném hoa cưới cũng đã chú ý từ trước, thông thường cô dâu đều sẽ cố ý ném cho phù dâu của mình. Giang Nhiễm và một phù dâu khác đứng chung một chỗ, nhận được ánh mắt ra hiệu của cô dâu, theo bản năng bắt đầu tập trung.



Hoa cưới xinh xắn vẽ một đường parabol trên không trung, nhóm những cô gái chưa lập gia đình ở đây hét chói tai, mạnh mẽ lao tới hướng nó rơi xuống. Hôm nay Giang Nhiễm đi giày cao gót, mức độ nhanh nhẹn cũng giảm xuống rất nhiều, chỉ có thể di chuyển theo dòng người. Không biết do Đỗ Tiểu Ưu ném quá chuẩn hay do số cô may mắn, bị gạt ra như vậy nhưng hoa cưới vẫn rơi đúng vào lòng cô.



Xung quanh lại vang lên tiếng hoan hô, Giang Nhiễm giơ hoa cưới lên vẫy vẫy với mấy người bạn rồi trở về vị trí của mình. Lấy di động từ túi cầm tay ra, cô cười tủm tỉm gửi tin nhắn cho Phong Kính: “Em bắt được hoa cưới của cô dâu đấy, hahaha!”



[Giang Nhiễm]: (hình ảnh) Đẹp chứ ~



Phong Kính mãi không trả lời cô, cô cũng không để ý vì trước đó anh đã nói với cô tín hiệu trên núi không tốt.



Nghiêm Hoan Hoan vừa nãy cũng đi bắt hoa cưới, mặc dù không giành được nhưng vẫn có thể mượn của Giang Nhiễm để đăng lên vòng bạn bè. Cô ấy tạo dáng chụp một bức ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, lại thuận tay đăng lên Weibo.



Trước đó Nghiêm Hoan Hoan đã từng nói, năm nay Phong Kính rất có thể mang số mệnh lên hot search, không sai, vừa lên Weibo, trên thanh tìm kiếm lại có tên Phong Kính. Sau khi cô ấy nhìn kỹ mấy chữ trên thanh tìm kiếm thì kêu “Á” lên một tiếng.



Toàn bộ người ngồi bàn này đều quay đầu lại nhìn cô ấy.



Nghiêm Hoan Hoan không quan tâm ánh mắt kinh ngạc xung quanh, giữ chặt tay Giang Nhiễm ở bên cạnh, đưa điện thoại cho cô xem: “Trong lúc quay phim Phong Kính bị thương!”



Lòng Giang Nhiễm trùng xuống, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở mấy chữ nhỏ trên đó.



Phong Kính bị thương nằm viện.



Nghiêm Hoan Hoan nhấn vào bài viết, rất nhiều tạp chí lớn đều đã tung tin tức này, thậm chí còn kèm theo hình ảnh, là hình ảnh Phong Kính nằm trên cáng, được nhân viên y tế nâng xuống dưới chân núi.



Trên người anh mặc áo lông rất dày, chỉ để lộ một phần nhỏ gương mặt, làn da trắng bệch.



“Trước mắt Phong Kính đã được đưa vào bệnh viện, tình trạng thương tích tạm thời không rõ.”




Khóa cửa nhà Giang Nhiễm không phức tạp, chân chó của anh vẫn có thể mở được, chẳng qua người không đủ cao. Anh kêu “gâu gâu” rồi xoay vài vòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái ghế nhỏ trong phòng khách.



Đứng trên cái ghế này chắc có thể đủ cao đến chỗ then cửa. Anh dùng đầu và bốn chân dịch ghế ra ngoài cửa, âm thanh ma sắt trên mặt đất chói tai khiến anh cảm thấy có thể nhà ở tầng dưới sẽ chạy lên đập cửa.



Vẫn may không có.



Chuyển ghế đến vị trí lý tưởng của mình, Phong Kính mạnh mẽ nhảy lên, hai chân sau đỡ thân thể, một chân trước để lên cánh cửa, còn một chân cầm then cửa, dùng sức mở cửa ra.



“Cạch” một tiếng, âm thanh vừa tuyệt vời vừa dễ nghe.



Sau khi ra khỏi đó, Phong Kính còn không quên tiện tay đóng cửa lại.



Đúng lúc có hàng xóm đi vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, Phong Kính xông vào thang máy.



Hàng xóm: “…”



Nhìn con chó núi Đài Loan ngồi xổm bên cạnh mình, nhất thời hàng xóm không động đậy gì. Anh ta biết con chó này, bình thường đều là cô chủ dắt chó đi tản bộ, sao hôm nay lại một mình… con chó đi dạo xung quanh vậy?



Trong sự im lặng kỳ dị, thang máy đã xuống tầng một, chờ sau khi cửa mở, Phong Kính lao nhanh ra ngoài.



Nhà Giang Nhiễm cách bệnh viện trung tâm khá xa, nhưng anh chỉ có thể dựa vào bốn chân để chạy tới đó, anh đã nghiêm túc suy nghĩ, nếu như anh ra ngoài gọi xe thì tài xế taxi có thể ngừng hay không.



Kết luận là không.



Đường xa thì xa, cũng may anh vẫn biết nên đi thế nào. Có thể vì lúc anh chạy dáng người quá hấp dẫn nên khi dừng lại chờ đèn đỏ ở ngã tư, rốt cuộc có người không nhịn được tới gần anh.



“Này, Tiểu Hoàng, cậu đẹp trai thật đấy.”



“…” Phong Kính nghiêng đầu sang nhìn, anh phát hiện đến gần mình không phải là con người mà là… Một con Poodle xinh đẹp.







Anh lại mất bình tĩnh.



Trong lòng thầm an ủi chính mình, do anh quá sốt ruột mới sinh ra ảo giác, Poodle thắt nơ bướm kia lại nói chuyện: “Tiểu Hoàng, cậu ở đâu thế? Có cơ hội thì cùng nhau đi chơi nhé.”



Phong Kính: “…”



Ơ, không, từ từ, vì sao đèn đỏ này lại dài như vậy?



“Vì sao cậu không nói gì?”



“…” Cuối cũng Phong Kính đáp lại một câu, “Tên tôi không phải Tiểu Hoàng.”



“Hả? Không phải chó núi Đài Loan như các cậu đều tên là XX Hoàng à? Tôi thì không giống thế, chủ của tôi lấy tên tiếng anh cho tôi, tên là LiLi.”



Phong Kính: “…”



Tuy có cảm giác khủng khiếp nhưng bây giờ điều anh để ý chính là: “Cậu có thể hiểu lời tôi nói sao?”



Anh chắc chắn vừa rồi anh chỉ mới kêu hai tiếng.



Poodle xinh đẹp ra vẻ kinh ngạc nhìn anh: “Có gì kỳ lạ sao?”



Phong Kính: “…”



Đúng vậy, vô cùng kỳ lạ.



Anh cảm thấy thế giới này hỗn loạn quá rồi.