Cinderella 12 Giờ
Chương 57 : Đêm thứ năm mươi bảy
Ngày đăng: 09:03 19/04/20
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Lúc còn đi học, Giang Nhiễm vẫn rất hào hứng với lễ Giáng sinh, mỗi năm trong khoa cũng sẽ tổ chức liên hoan vào đêm Giáng sinh. Sau khi tốt nghiệp, ý nghĩa của ngày lễ này đối với cô mà nói cũng chỉ là số lượng giao hàng lại tăng lên thôi.
“Anh vừa xuất viện mà còn muốn đi chơi Giáng sinh à?” Giang Nhiễm nhìn Phong Kính.
“…” Mặc dù Phong Kính cảm thấy ánh mắt Giang Nhiễm nhìn anh cực kỳ giống như đang nhìn mấy bạn nhỏ vẫn còn tin tưởng ông già Noel, nhưng anh vẫn bướng bỉnh đáp, “Dù sao đây cũng là lễ Giáng sinh đầu tiên chúng ta trải qua sau khi quen nhau.”
“Nói thì nói vậy, nhưng anh mới ra viện… Chúng ta nên về trước đã.”
“Được rồi…”
Xe chú Chu đã chờ ở bên dưới để đón Phong Kính và Giang Nhiễm về nhà họ Phong. Phong Kính lo lắng vấn đề hoán đổi linh hồn, vốn dĩ muốn về nhà của mình luôn nhưng mẹ anh nói ở nhà thì chăm sóc anh tiện hơn, dù sao chăm sóc một đứa hay chăm sóc hai đứa cũng không khác nhau nhiều lắm.
Phong Kính đồng ý.
Khi biết quyết định của anh thì Michelle vô cùng kinh ngạc, hỏi anh không sợ người nhà biết chuyện buổi tối sao? Phong Kính nghĩ thầm, mẹ tôi biết rồi, còn biết nhiều hơn cả cậu đấy Michelle.
Trên đường, xe vững vàng trở về khu biệt thự cao cấp của nhà họ Phong, khi tiến vào cổng lớn, Phong Kính nhìn xuyên qua cửa sổ xe thấy Nhị Hoàng đang chơi trong vườn hoa. Mẹ anh đứng ở bên cạnh, bà cầm trong tay một cái đĩa ném, ném ra xa rồi bắt Nhị Hoàng ngậm về.
Phong Kính: “…”
Anh nhận ra cái đĩa ném này, là cái lúc ấy mẹ anh đặc biệt mua cho anh chơi.:)
Xe dừng lại trước nhà, Phong Kính và Giang Nhiễm vừa xuống xe, Nhị Hoàng liền vui vẻ chạy về phía bọn họ.
“Gâu gâu gâu gâu!” Dường như lâu lắm rồi không gặp Phong Kính nên nó có vẻ vô cùng phấn khởi. Trước khi nó lao vào người đóng cửa, Giang Nhiễm đã bế nó lên: “Nhị Hoàng, đừng đùa với anh ấy, anh ấy mới xuất viện, còn yếu lắm.”
“…” Phong Kính cảm thấy anh cần phải giải thích, “Thân thể anh hồi phục rất tốt, thật sự không yếu đâu.”
Giang Nhiễm không để ý đến anh nhưng Nhị Hoàng lại cứ sủa với anh: “Gâu gâu!”
Phong Kính đưa tay xoa nó, thì ra anh vẫn không hiểu tiếng chó.
Có vẻ anh suy nghĩ nhiều rồi.
[Phong Kính]: Cô ấy biết loại rượu này đấy! Mặc dù rượu do chị mua nhưng nó cũng thể hiện em rất lưu manh!
[Phong Nhã]: Ồ (mỉm cười).
Phong Kính: “…”
Anh hiểu rồi, chị gái cố ý.
Trên Weibo Phong Kính, các fan đã triển khai thảo luận nhiệt liệt xung quanh “Rượu thất thân”, tiêu điểm chính là: sau đêm nay, Phong Kính có còn là xử nam nữa không.
“Toa Toa, chuyện gì thú vị mà nhìn chằm chằm vào điện thoại thế?” Vương Chấn ngồi trong cửa hàng bánh ngọt, lấy lòng cô gái ngồi đối diện.
Ngón tay Ngụy Toa lướt nhanh trên màn hình, ngay cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên chút nào: “Xem Weibo của Phong Kính, chuyện anh ấy có bạn gái là thật à?”
“Là thật, lần trước Phong Nhã nằm viện, cậu ta đã dẫn đến gặp phụ huynh rồi.”
“Chậc chậc, lần trước em còn bỏ phiếu cho anh ta làm ngôi sao nam muốn được ngủ cùng nhất, kết quả bây giờ anh ta muốn ngủ với người khác, hừ.”
Rất rõ ràng Vương Chấn không muốn thảo luận về Phong Kính, nhưng vẫn kiên nhẫn nhìn Ngụy Toa: “Bánh ngọt của em cũng ăn xong rồi, hay chúng ta đổi chỗ khác đi chơi nhé? Hôm nay có rất nhiều nơi có hoạt động Giáng sinh đấy.”
“Chờ chút đi, em bảo lái xe đi lấy nước hoa Bunny, hôm nay có bán cái đó.”
Sắc mặt Vương Chấn rốt cuộc cũng thay đổi, anh ta biết hôm nay Bunny bán loại nước hoa kia, cũng do Phong Kính tuyên truyền.
Em thích Phong Kính như vậy sao?!
Anh ta rít gào những lời này trong lòng vô số lần nhưng vẫn không dám thật sự chất vấn người trước mặt. Từ trước tới nay kiểu con gái mà anh ta thích là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như Ngụy Toa, chứ không phải kiểu trưởng thành giống Phong Nhã. Lúc trước vì sự nghiệp bản thân, anh ta không thể không kết hôn với Phong Nhã, nhưng sau đó nhà họ Nguy chủ động vươn cành ô liu ra cho anh ta, quả thật anh ta đã mừng rỡ như điên.
Nói không chừng anh ta và Ngụy Toa còn có cơ hội nhỉ?
“Ngoài đời bạn gái Phong Kính đẹp lắm à?”
“Gì cơ?” Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Vương Chấn nhất thời không phản ứng kịp.
“Không phải anh nói anh từng gặp à, có đẹp không? Em mới chỉ xem ảnh chụp thôi.”
“Đương nhiên là không đẹp bằng em.” Thật sự Vương Chấn không muốn nói về Phong Kính nữa, “Đúng rồi Toa Toa, lần trước anh trai em nói giúp anh chuyện kia, tiến hành thế nào rồi?”