Cinderella 12 Giờ
Chương 62 : Đêm thứ sáu mươi hai
Ngày đăng: 09:03 19/04/20
Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Giang Nhiễm quá quen thuộc với Nhị Hoàng, công việc của cô không cần ra ngoài nên gần như có thể ở chung một chỗ với Nhị Hoàng cả ngày, rất rõ tất cả những động tác của nó.
Cử chỉ và thần thái của Phong Kính ở trong video cực kỳ giống Nhị Hoàng.
Cô nhớ tới từ lúc quen Phong Kính, chưa đến buổi tối Nhị Hoàng sẽ trở nên có phần kỳ lạ, cô nhớ tới quy định quay phim ban đêm không thể quá 12 giờ của Phong Kính, cô nhớ tới lần trước Nhị Hoàng mở máy tính, còn chuyện nó tự chạy đến bệnh viện tìm cô…
Những việc này nếu nhìn riêng lẻ có lẽ chỉ khiến cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng xâu chuỗi lại thì có thể rút ra một kết luận không thể tưởng tượng nổi.
Giang Nhiễm không biết bản thân nhìn chằm chằm máy tính bao lâu thì mới chú ý đến tiếng chuông điện thoại. Cô nhìn tên người gọi đến, vội nghe máy: “Phong Kính à?”
“Cảm ơn trời đất, cuối cùng em cũng nghe máy rồi.” Nếu Giang Nhiễm mà không nghe nữa thì anh chẳng thèm quan tâm lời dặn dò của Tần Phàm mất, phải tự mình chạy đi tìm cô.
Nghe được giọng nói như trút được gánh nặng của Phong Kính, Giang Nhiễm hơi áy náy: “Ngại quá, vừa rồi em không nghe thấy tiếng chuông.”
“Không sao, em không sao là được rồi.” Phong Kính dừng lại rồi đi vào chuyện chính, “Bên anh vừa xảy ra chút chuyện, anh sợ phóng viện lại đi tìm em nên đã bảo Tần Phàm qua đó đón em. Chắc anh ta sắp đến rồi, em chuẩn bị một chút đi.”
Giang Nhiễm ngẩn người, hỏi anh: “Là chuyện video hả anh?”
“…” Phong Kính không ngờ Giang Nhiễm đã nhìn thấy nhanh như vậy, “Em thấy rồi à?”
“Vâng.”
Phong Kính: “…”
Bị bạn gái thấy dáng vẻ không có hình tượng như vậy… Anh thật sự không muốn sống nữa.:)
“Cái đó, em nghe anh giải thích, bài báo đưa tin kia hoàn toàn bịa đặt, tinh thần của anh không hề bất thường.” Phong Kính giải thích xong, lại cảm thấy nếu không phải tinh thần bất thường mà có hành động như vậy thì càng kỳ quái hơn, “Chuyện xảy ra trong video đó là có nguyên nhân cả, em đừng nghe mấy người kia bịa đặt linh tinh.”
Phong Kính thật sự khá sợ hãi, trên mạng nói anh một ngàn một vạn câu cũng không thể nào đau đớn bằng một câu nói của Giang Nhiễm với anh.
“Em biết mà, em đi sắp xếp đã, lát nữa chúng ta lại nói chuyện nhé.”
Lời nói này như một viên thuốc an thần khiến Phong Kính yên tâm. Giang Nhiễm không phải chỉ dựa vào video đó mà bắt đầu nghi ngờ anh như trên mạng, cô và họ mãi mãi không giống nhau.
“Được.” Khóe miệng Phong Kính cong lên, anh bước lên trên tầng.
Michelle bưng cà phê và bánh ngọt ra: “Mọi người vừa ăn vừa chờ nhé, tôi cũng mang lên cho Phong tổng.”
Trong phòng khách rất yên tĩnh, ngay cả Nhị Hoàng cũng ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt đất. Giang Nhiễm uống một ngụm cà phê rồi lấy di động ra lướt Weibo.
Weibo vẫn bị cuồng phong sóng lớn quét qua, ngay cả việc muốn tải lại trang cũng có phần khó khăn, lượng truy cập vào video Phong Kính vẫn tăng rất nhanh, độ nóng cũng càng ngày càng cao.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất, đây là hành động nghệ thuật của ảnh đế Phong à??”
“Lần trước Phong Kính thừa nhận hẹn hò, tôi còn nghĩ fan anh ta đã mất kha khá, không ngờ khi nước hoa phiên bản Giáng Sinh của Bunny tung ra vẫn có một đống người xếp hàng, fan mấy người giỏi chịu đựng thật đấy. Lần này còn không mất fan thì tôi phục luôn.”
“Mấy người thật hèn hạ, từ trước tới nay Phong Kính không theo hình tượng bạn trai quốc dân, vì sao công khai bạn gái thì không còn là fan nữa? (mỉm cười) Còn chuyện lần này, tôi chờ chính chủ trả lời (mỉm cười).”
“Các người cứ việc mắng đi, nếu mất fan coi như tôi thua. (mỉm cười)”
“Bây giờ ai cũng có thể chen chân vào giới giải trí được à? Còn bệnh viện nữa, phải trông nom bệnh nhân tử tế, đừng để chạy ra ngoài dọa người ta vậy chứ (ngoáy mũi).”
“Ha ha ha ha ha ha may mà tôi không xem vào lúc nửa đêm, nếu không thì dọa chết tôi rồi ha ha ha ha ha ha!”
“Fan Phong Kính vẫn không giảm đi nhiều, chắc chắn công ty mua fan rồi!”
“Cuộc sống của mấy người các người nhàn nhã thật đấy, mỗi ngày còn coi chừng hộ số fan giảm đi của người ta được à? Ha ha.”
“Sắc mặt anh hùng bàn phím nào đó thật khó coi, tích đức đi.”
“Sao nào, anh ta bị thần kinh còn không cho tôi nói à?”
…
Giang Nhiễm càng đọc càng tức giận nên dứt khoát tắt đi.