Cinderella 12 Giờ

Chương 71 : Đêm thứ bảy mươi mốt

Ngày đăng: 09:04 19/04/20


Editor: Hà Vĩ



Beta: Mạc Y Phi



Phong Nhã đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tỉnh rượu chưa?”



Dường như Vương Chấn không ngờ mở mắt ra sẽ thấy Phong Nhã nên rõ ràng sửng sốt trong chớp mắt: “Phong Nhã, sao cô lại ở đây?”



“Hừ, anh không biết ư?”



Vương Chấn nhíu mày, anh ta cực kỳ không thích ánh mắt Phong Nhã nhìn anh ta từ trên cao xuống như thế này, trước kia khi bọn họ ở bên nhau cũng như thế. Chẳng qua lúc ấy anh ta vẫn còn có thể kiềm chế, ra vẻ giả vờ lấy lòng cô nhưng hiện tại hai người đã trở mặt từ lâu, anh ta cũng không cần làm như thế nữa.



“Sao tôi phải biết chứ?” Anh ta cười khẩy, hỏi lại Phong Nhã.



Phong Nhã nghiêng người, chỉ tên đàn ông phía sau mình: “Vậy anh thử hỏi người anh em tốt của anh đi.”



Đầu Vương Chấn hơi đau, anh ta nhìn người Phong Nhã chỉ, hỏi hắn, “Cao Sảng, sao lại thế này?”



Cao Sảng đi tới đối diện anh ta rồi ngồi xuống: “Hôm qua không phải anh nói muốn đưa chị dâu tới đây để gặp anh sao?”



Vương Chấn ngẩn ra, lúc ấy anh ta cho rằng hắn chỉ thuận miệng an ủi mà thôi, không ngờ hắn thật sự đưa Phong Nhã tới đây.



Có điều sao lại còn cả bạn gái của Phong Kính nữa vậy?



“Sao mày tìm được cô ta?” Vương Chấn hơi khó hiểu, mấy ngày nay Phong Nhã cứ ở lì trong nhà, ngay cả công ty cũng không đến, còn chặn số anh ta, Cao Sảng đưa Phong Nhã đến đây kiểu gì?



Phong Nhã đáp: “Chúng tôi bị anh ta bắt cóc đến!”



Hai chữ “bắt cóc” khiến Vương Chấn tỉnh rượu: “Cái gì?”



Cao Sảng vội nói: “Không có chuyện này đâu, anh đừng nghe chị dâu nói linh tinh. Có lẽ do cách bọn em mời chị ấy hơi thô bạo nên khiến chị ấy không vui thôi.”



“Hơi thô bạo à? Anh nhìn vết thương trên tay tôi đi, thế này mà bảo chỉ hơi thô bạo thôi à?” Phong Nhã lại kéo tay áo, để lộ vệt đỏ trên cổ tay.




Phong Kính không biết hôm nay Vu Dao có lịch trình gì không nhưng nếu anh thật sự làm phiền công việc của cô ấy thì anh cũng chỉ có thể làm vậy. Hai người bị bắt đi trong khoảng thời gian càng dài thì càng nguy hiểm, mà anh không dám tưởng tượng, bọn họ sẽ gặp phải chuyện gì.



Anh sợ anh sẽ sụp đổ trước Vương Chấn mất.



Bên phía cảnh sát vẫn chưa có tin tức mới nhưng Vu Dao đã nhắn tin trả lời anh.



[Vu Dao]: Biển số xe anh gửi đã tra được chủ xe rồi, anh em dưới tay anh cả tôi biết.



[Vu Dao]: Vốn định tìm hắn tới hỏi chuyện nhưng lại không liên lạc được, anh cả tôi nghi ngờ có vấn đề rồi.



[Phong Kính]: Có biết địa chỉ người kia không? Bọn chúng có khả năng đi đâu?



Vu Dao gửi địa chỉ tới: “Đây là chỗ bọn chúng thỉnh thoảng tụ tập, ẩn náu rất tốt, có khả năng sẽ ở đấy.”



Phong Kính cầm di động rồi xông ra ngoài.



“Em đi đâu đấy?” Tất cả mọi người trong phòng khách chưa kịp phản ứng thì Phong Kính đã chạy đi, chỉ còn cánh cửa lớn đung đưa.



Phong Bình lập tức đuổi theo, thấy anh lên xe thì cũng lái xe mình đến rồi chạy theo.



Lúc này nhà họ Phong chỉ còn lại hai người cảnh sát chờ tin tức ở đây, bây giờ đuổi theo cũng không được mà ở lại cũng không xong nên đành phải báo lại với cục để bọn họ tăng số người.



Di động Phong Kính đặt trong túi vẫn còn nhấp nháy.



[Vu Dao]: Anh cả tôi không tiện ra mặt lắm, anh cũng đừng tự đến, có thể sẽ gặp nguy hiểm. Anh báo lại địa chỉ với cảnh sát để bọn họ kiểm tra đi.



[Vu Dao]: Anh còn đấy không?



[Vu Dao]: Phong Kính?



Ngồi trong phòng hóa trang, Vu Dao nhíu mày, chẳng lẽ Phong Kính thật sự đuổi theo rồi?