Cinderella 12 Giờ

Chương 78 : Đêm thứ bảy mươi tám

Ngày đăng: 09:04 19/04/20


Editor: Hà Vĩ



Beta: Mạc Y Phi



Sau khi nghi thức chấm dứt, các vị khách khứa bắt đầu dùng tiệc, cô dâu bị kéo ra ngoài ném hoa cưới, những cô gái muốn cướp hoa cưới đều chạy sang đây. Lần trước Giang Nhiễm mới tham gia hôn lễ của người khác, từng làm phù dâu cho người ta nên đương nhiên biết quy tắc ngầm khi ném hoa cưới.



Lại nói tiếp, cái này đúng là linh nghiệm thật, lần trước cô giành được hoa cưới thì chẳng mấy chốc đã kết hôn.



Trong tiếng ồn ào của mọi người, cô giơ hoa lên quay lưng lại, liếc mắt nhìn Nghiêm Hoan Hoan.



Nghiêm Hoan Hoàn nhìn chằm chằm bó hoa trên tay cô không chớp mắt, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.



Giang Nhiễm: “…”



Không phải cô ấy đã nói không thèm nghĩ tới mấy anh chàng kia mà, sao còn muốn hoa cưới thế nhỉ?



“Chuẩn bị xong chưa? Chúng tớ đếm ba hai một, cậu sẽ bắt đầu ném nhé!”



“Được.” Giang Nhiễm nhắm mắt lại rồi lên tiếng.



“Ba, hai, một.” Khi cô gái bên cạnh đếm ngược xong, Giang Nhiễm ném hoa cưới về phía các phù dâu.



Vu Dao không định giành với các cô ấy, còn nhường lại vị trí cho họ, Triệu Kha cách gần nhất, mắt thấy hoa cưới sẽ bay về hướng mình thì đột nhiên bả vai bị một người va mạnh vào, Nghiêm Hoan Hoan quả thật đã lấy sức mạnh khủng bố để đẩy cô ấy đi.



Triệu Kha: “…”



Ha ha, con gái.:)



“Aaaaaaa, tôi giành được rồi!” Nghiêm Hoan Hoan không để ý đến việc trên chân còn đi đôi giày cao gót 7cm, đón được hoa cưới liền phấn kích hoa tay múa chân, “Tôi muốn đăng lên vòng bạn bè để khoe!”



Giang Nhiễm thấy cô ấy cầm di động gõ lạch cạch ở bên cạnh thì cũng lấy di động của mình trong túi ra, vào vòng bạn bè xem cô ấy đăng cái gì.



[Nghiêm Hoan Hoan]: Cướp được bó hoa cưới mà Phong Kính và Giang Nhiễm dùng khi kết hôn! Đây không phải là bó hoa cưới bình thường, đây là bó hoa cưới có giá trị bốn con số vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về! Cướp được thì lãi to rồi! (hình ảnh)



Giang Nhiễm: “…”



Được rồi, cô đã biết vì sao Nghiêm Hoan Hoan tích cực như vậy rồi.:)



Bận rộn hôn lễ ròng rã suốt một ngày, Giang Nhiễm và Phong Kính tiễn khách xong thì đã hơn 11 giờ tối.



“Mệt mỏi quá đi mất, không bao giờ muốn kết hôn nữa.” Giang Nhiễm vào phòng khách, nằm trên sofa không động đậy gì. Hôm nay Nhị Hoàng chạy cả ngày, hình như cũng mệt chết đi được nên giờ im lặng dựa vào bên chân cô.



Phong Kính nới lỏng cà vạt, kéo cô lên: “Em cũng không có cơ hội kết hôn nữa đâu.”



“Ôi…” Giang Nhiễm bị anh kéo dậy liền thuận thế dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, tiếp tục ăn vạ bất động. Phong Kính bật cười, trực tiếp bế bổng cô lên: “Được rồi, xem ra chỉ có thể để anh tắm giúp em thôi.”
Phong Kính mím môi thành một đường thẳng, làm sao cũng không thể nào nói với cô về tin tức tàn nhẫn như vậy.



“Nhị Hoàng.” Từng giọt nước mắt của Giang Nhiễm rơi xuống. Phong Kính nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói với cô: “Thật ra đêm qua anh có một giấc mơ.”



Giang Nhiễm thút tha thút thít nhìn anh: “Mơ, mơ gì?”



Phong Kính đáp: “Anh mơ thấy Nhị Hoàng, nó nói nó là hoàng tử đến từ tinh cầu B603. Lúc thu thập tài liệu ở trái đất không cẩn thận bị xe đâm vào, may mắn là em cứu nó, bây giờ nhiệm vụ của nó hoàn thành rồi nên nó phải trở về tinh cầu của mình.”



Giang Nhiễm mở to hai mắt nhìn anh, nước mắt vẫn còn đảo quanh trong hốc mắt: “Có, có thật không anh?”



Phong Kính nghiêm túc gật đầu: “Thật, nó cũng là lợi dụng khoa học kỹ thuật của tinh cầu mình để anh và nó trao đổi linh hồn. Nó nhờ anh chuyển lời cho em rằng sau này nếu nhớ nó thì ngẩng đầu nhìn ngôi sao, nó ở một trong số đó.”



Giang Nhiễm ngơ ngác nhìn anh vài giây rồi ôm anh khóc nức nở.



Tin Nhị Hoàng ra đi khiến rất nhiều người đau lòng, cho dù Nghiêm Hoan Hoan thường xuyên châm chọc hành vi khoe chó lên vòng bạn bè của Giang Nhiễm nhưng nhận được tin cũng vẫn đau lòng khá lâu. Giang Nhiễm và Phong Kính tìm người hỏa táng Nhị Hoàng, một số đồ vật nó để lại, Giang Nhiễm đều giữ lại tất cả.



Buổi tối, Phong Kính lên tầng tìm cô thì thấy một mình cô đứng trên ban công, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.



Phong Kính đi tới, khoác một cái áo mỏng lên người cô: “Buổi tối gió lớn, đừng để cảm lạnh.”



Giang Nhiễm quay đầu nhìn anh, mỉm cười rồi “vâng” một tiếng.



Phong Kinh tựa vào cửa sổ, cũng ngẩng đầu nhìn không trung. Môi trường của thành phố A đã không còn giống như mười hay hai mươi năm trước, đã lâu rồi không thấy bầu trời đêm sáng ngời như đêm nay.



“Hôm nay có thể thấy sao đấy.” Giang Nhiễm lên tiếng, “Anh nói xem, tinh cầu B603 ở đâu?”



Phong Kính đáp: “Anh cũng không biết, có lẽ là ngôi sao sáng nhất rồi.”



Hai người im lặng một lát, Giang Nhiễm nghiêng đầu nhìn Phong Kính: “Thật ra bác sĩ đã sớm nói với em, Nhị Hoàng có lẽ sẽ không sống được bao lâu, lúc đó bị tai nạn xe cộ, nội tạng của nó cũng bị thương.”



Đôi mắt Phong Kính chuyển động, có phần giật mình cúi đầu nhìn cô.



Giang Nhiễm mỉm cười, trong ánh mắt như có ánh sáng rực rỡ: “Chẳng qua em rất thích nói với anh về những chuyện cũ kia thôi.”



Phong Kính không kìm lòng được khom lưng đặt lên môi cô một nụ hôn: “Sau này sẽ có anh ở bên em. Mãi mãi.”



~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ôi Nhị Hoàng QWQ.



Chính văn đến đây là kết thúc, ngày mai sẽ bắt đầu cập nhật ngoại truyện.



Đầu tiên là về nam nữ chính, sau đó đến chị Dao xã hội của chúng ta.



HOÀN CHÍNH VĂN