Cô Ấy Là Gia Sư Của Con Tôi

Chương 3 :

Ngày đăng: 11:02 18/04/20


Hoài bị trận đòn roi nên toàn thân đau nhức, không những vậy vết thương để lại trên mông có chỗ rỉ máu khiến cô không thể ngồi được, chỉ có thể nằm sấp, đau đớn mà vẫn cắn răng ko dám hé 1 lời. Mắc tội tày trời, dù thương con gái, song bà Năm cũng ko dám xin xỏ ông Năm điều gì, chỉ biết để Hoài nằm dưới bếp, đến bữa thì dọn cơm ra cho Hoài ăn. Bà giận cô lắm chứ, đứt ruột đẻ ra cô... bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy, bà muốn trách, muốn mắng con gái, nhưng thấy cô đau đớn như vậy là cũng quá đủ rồi. Bà ko nỡ buông ra những lời cay đắng mà chì chiết con gái nữa.



Về phần Trình, anh cả ngày thấp thỏm không yên, ăn không nổi thứ gì, anh chỉ uống nước lã cầm hơi. Bởi anh lo cho Hoài lắm, anh cũng thấy hối hận nữa, vì phút nông nổi, sự ích kỷ và tham lam của bản thân, chỉ nghĩ đến việc bản thân thỏa mãn đc 1 số thứ mà quên nghĩ trước nghĩ sau. Anh quá đơn giản trong suy nghĩ, chính vì vậy giờ đây đã đẩy mọi chuyện vào tình thế phức tạp. Trình mong cho trời tối thật nhanh để còn đến nhà Hoài, xin ông bà Năm cho anh được cưới cô ấy.



Bất giác anh thấy chạnh lòng,... giá như... bố mẹ anh còn sống, nhà cửa anh đường hoàng như người ta... có lẽ ông Năm cũng ko cấm đoán anh qua lại với con gái ông ấy. Cũng chỉ vì nghèo, nhà Hoài nghèo, anh còn nghèo hơn. Gia sản chỉ có túp lều lợp lá, chiếc thuyền đánh cá đơn sơ, ngày ngày mưu sinh trên sông nước. Trách ai bây giờ? Thôi thì ông trời cho thân trai khỏe mạnh, rong ruổi tháng ngày kiếm ăn thế cũng là hạnh phúc rồi.



Và nếu như Ông Năm đồng ý, anh hứa sẽ chăm chỉ hơn để Hoài không phải khổ. Thầm nghi như vậy nên Trình quyết tâm lắm, anh hăm hở tắm gội chuẩn bị đến nhà người yêu. Mà anh đâu biết, chỉ vì phút nông nổi ấy của anh mà Hoài bị trận đòn đau đến mức ko ngồi dậy được, cơm chan nước mắt...



Tiếng ếch nhái kêu râm ran bên bờ sông, ánh sáng đèn dầu le lói, Trình tắm xong đứng trước cái gương bé tẹo như cái bát úp treo trên mảnh tre nứa và chải đầu, vuốt vuốt mấy cái cho chỉn chu, lấy động lực rồi ra khỏi nhà. Bất thình lình ở đâu xuất hiện 1 đám thanh niên hùng hùng hổ hổ lao vào đấm đá anh không ngớt, miệng chúng lắp bắp chửi rủa:



Đánh chết mày thằng ôn con láo toét!



Sướng chưa con? Sướng chưa?



Đánh chết me. Nó đi chúng mày ơi...



Sướng con K.U thì mù con mắt này..



Chết C.H.A mày đi... chết M.E. mày đi.



Mày nghĩ mày là ai mà dám đụng vào Hoài??? Hả...



Thằng khố rách áo ôm này...



Chết này... chết này...




Hoài đề nghị.



Trình sợ cô nhìn thấy vết thương trên người mình nên anh vội ngăn cản:



Đừng! Hoài. Em đừng bật đèn.



Sao thế?



Hoài ngạc nhiên.



À tại nhà sắp hết dầu đèn, anh chưa mua đc để dành có lúc cần dùng tới.



Trình nói dối.



Ra thế. Hết thì mai mua lo gì...



Nhưng anh hết tiền rồi.



Giọng Trình nặng trĩu.



Hoài nghe đc nỗi buồn qua ngữ điệu Trình nói. Hôm nay anh ấy lạ quá, ko giống mọi khi, ko phải chàng trai nồng nhiệt thường ngày vẫn làm cô vui vẻ. Anh đã xảy ra chuyện gì rồi?



Cũng hơn 1 tuần ko gặp, Hoài nhớ Trình lắm, nhất là từ cái lúc trao thân cho anh ấy, cô càng ko thể nào quên đc hình bóng anh. Bởi vậy trong đêm tối lúc này, dù có cảm nhận dc người yêu có gì đó khác khác, song cô vẫn vùi đầu vào ngực anh và ôm. Cô nhớ anh đến da diết, nhớ vòng tay anh, nhớ những nụ hôn vội vàng, lúc yêu đương vụng dại mà trao đi đời con gái. Trình vòng tay ôm chặt lấy cô, tim anh đau nhói, anh cũng nhớ cô ko kém, hai trái tim thổn thức khao khát hướng về nhau.