Cô Ấy Là Gia Sư Của Con Tôi

Chương 30 : Kết thúc

Ngày đăng: 11:02 18/04/20


Ba năm sau.



Mạnh ơi, trông em cho mẹ nấu cơm nào con ơi!



Tiếng Hạ gọi vọng ra từ gian bếp, cô đang tất bật chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.



Dạ. Con biết rồi mẹ ơi.



Cu Mạnh đáp lại lời của Hạ. Kể từ ngày Hạ và Vũ về chung một nhà, cậu bé hiểu chuyện, biết giờ đây cô là cô dâu của bố Vũ, mà vợ của bố thì chắc chắn sẽ là mẹ của mình. Bởi vậy, cu cậu chuyển xưng hô từ cô sang mẹ rất ngọt ngào, một từ "Mẹ" Mạnh dành cho Hạ khiến cô cảm thấy xúc động biết bao, từ đây vai trò của cô khác hẳn, không chỉ quan tâm chăm sóc cho cậu bé mà còn yêu thương như chính con đẻ của mình vậy. Hạ luôn tự nhủ mình sẽ cố gắng để cậu bé ko cảm thấy thiệt thòi và tự ti, vì ngay từ lúc sinh ra Mạnh đã quá thiệt thòi rồi. Cô muốn cùng chồng cùng nhau bù đắp cho tuổi thơ của con trẻ trở nên hoàn hảo hơn, có đủ tình yêu thương của cha và mẹ.



Bé Tún ơi, đến đây chơi với anh nào..



Nào... ngoan, nghe lời anh thì tốt nay anh cho em chơi logo đồ chơi hoạt hình của anh...



Mạnh dành lời âu yếm cho bé Tún, cậu con trai hơn hai tuổi mà Hạ sinh ra. Dù không phải anh em ruột thịt, song Mạnh rất yêu quý em như chính em ruột của mình. Hằng ngày ngoài giờ đến trường, Mạnh luôn giúp bố mẹ trông em để mẹ làm việc nhà.



Em không thích... không thích logo..



Bé Tún bắt đầu ra điều kiện.



Vậy Tún thích gì?



Anh Mạnh vẽ siêu nhân người nhện cho Tún, vẽ cả đồng hồ vào tay nữa...



Vẽ siêu nhân thì được, nhưng vẽ đồng hồ vào tay thì bẩn lắm, mẹ mắng hai anh em mình đấy!!



Hư hư.... hừ hừ...



Ra điều kiện không được, bé Tún lại bày trò khóc lóc để Mạnh xoay chuyển quyết định.



Ừ.. thôi thôi.. Tún nín đi anh thương. Vậy lên ghế ngồi xem tivi với anh, ngồi đấy nghịch bẩn lát mẹ lên mắng cả hai anh em mình đấy. Tún không sợ mẹ mắng à...



Tún sợ... Tún sợ...



Bé Tún nghe Mạnh dọa mẹ mắng liền chạy đến bên anh ngồi, chăm chú xem chương trình ca nhạc trên ti vi. Đang chăm chú thì Vũ về. Dựng chiếc HondaDream mới toanh trước nhà, Vũ từ từ đi vào trong. Từ ngày lấy Hạ, Vũ quyết định sắm chiếc xe này để đi đây đi đó đưa vợ con cùng đi, hằng ngày đưa vợ đi làm đón con cũng tiện hơn rất nhiều. Đi vào trong thấy hai anh em ngoan ngoãn ngồi chơi, Vũ vui vẻ:



Bố chào hai con, các con của bố đang làm gì thế?



Con chào bố!



Hai anh em đồng thanh.



A... bố Vú.. bố Vú...



Bé Tún hãy còn nói ngọng, thấy bố về cậu bé mừng quá trèo từ trên salon xuống ra đón bố. Cu Mạnh sợ em ngã cũng đứng dậy đi theo em.
Dạ.



Cu Mạnh ngơ ngác ko hiểu chuyện gì nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo lời bố. Đến bên cạnh Vũ đứng, nhìn ánh mắt ngây thơ của đứa trẻ lên 10 mới đáng thương làm sao.



Vũ hướng ánh mắt về hai ngôi mộ, tay chắp lại rồi nói nhỏ nhưng vẫn đủ cho vợ con nghe đc:



Anh chị à, hôm nay là lần đầu tiên em đưa cháu đến đây thăm anh chị!



Em biết anh chị nhớ và thương cháu lắm, em có lỗi với anh chị suốt thời gian qua vì đã giấu giếm thằng bé sự thật này...



Nhưng mà... em cũng có lý của mình, em là vì thương thằng nhỏ hãy còn dại khờ, cháu chưa hiểu chuyện gì... em muốn cho cháu có một tuổi thơ hoàn chỉnh. Nếu như cháu biết bố mẹ đã qua đời thì chắc hẳn sẽ đau lòng lắm!



Anh chị trên trời cao chắc cũng biết Mạnh là một đứa bé ngoan, hiểu chuyện và nghe lời!



Em nay cũng đã có vợ, có thêm cậu con trai bé bỏng, Mạnh bây giờ đã có mẹ, chúng em hứa sẽ đối xử với cháu như máu mủ mà mình sinh ra. Mong anh chị an nghỉ nơi chín suối, phù hộ cho vợ chồng em và các con được khỏe mạnh!!!



Cu Mạnh nghe bố nói xong thì nước mắt rưng rưng...



Cu Mạnh, con chào bố mẹ con đi, bố mẹ không may nên đã qua đời từ khi rất sớm... bố xin lỗi vì đã giấu con đến tận bây giờ, con đừng giận bố nhé!



Bố Vũ ơi, tại sao lại thế hả bố, tại sao con lại không phải là con đẻ của bố,.. hư hư... con không biết... con không biết...



Tại sao bố lại bảo con nhận bố mẹ là sao..



Bố mẹ nào ạ?? Hư hư...



Bố mẹ đang nằm trong gò đất này đó con trai... đó mới thực sự là người đã sinh thành ra con. Bố xin lỗi, bố chỉ là người nuôi dạy con khôn lớn mà thôi..



Hư hư... hư hư...



Con không muốn thế... con không muốn thế...



Cu Mạnh ngoan nào con, bố mẹ vẫn yêu thương con như bây giờ. Cả sau này vẫn thế! Con làm thế ko thấy tội cho bố mẹ con ở trên trời cao sao?



Hạ lúc này mới cất lời.



Mẹ Hạ... tại sao bố mẹ con lại mất ạ... hư hư.. con muốn gặp mẹ đẻ con cơ...



Nói đến đây cậu bé khụy hai chân xuống trước bia mộ của bố mẹ, òa lên khóc, tiếng khóc chất chứa bao tủi hờn, cậu bé là người hiểu chuyện, ngay từ lúc nhận thức được tại sao các bạn có bố có mẹ mà mình lại chỉ có bố... Mạnh đã luôn ao ước có mẹ, được gặp mẹ dù chỉ một lần. Giờ đây, quỳ trước nấm mồ xanh cỏ, nước mắt thi nhau rơi xuống, biết rằng bố mẹ chẳng còn ở trên đời nữa... nhưng Mạnh vẫn thấy vui rằng mình có bố có mẹ... cậu bé tự an ủi mình rằng bố mẹ chỉ tạm thời đi xa mà thôi.!



....



Bóng chiều tà, hai vợ chồng Hạ, Vũ bồng bế dắt con rời khỏi khu nghĩa trang, không khí buồn ảm đạm bao trùm cả khu đất. Chiếc xe Dream nổ máy, lăn bánh rời xa đi mãi đi mãi hết cánh đồng chuẩn bị vào khu dân cư đông đúc.. nhưng tâm hồn của đứa trẻ lên mười vẫn còn vương vấn nơi nấm mồ cỏ mọc xanh rì kia....