Cô Bé Lọ Lem Lầu Đối Diện

Chương 2 : Hoàng tử

Ngày đăng: 23:59 21/04/20


Khi đó chúng tôi, thực ra thì đều cô quạnh.



Mặc dù, tôi ở trong gian nhà lớn rộng rãi xinh đẹp.



Mặc dù, cô ấy ở trong căn phòng nhỏ hẹp đơn sơ cũ kỹ.



Nhưng chúng tôi đều giống nhau, đều bị cô quạnh cùng với tuyệt vọng tràn đầy cắn nuốt đè nén đến cả hy vọng hít thở cũng không có.



Khi đó chúng tôi còn trẻ, cũng không hiểu rõ bản thân mình cùng vận mệnh, chỉ có khi nó ập tới, mới hiểu được sức mạnh của một con người thật ra nhỏ bé cùng vô lực đến thế nào.



Tôi biết, em luôn dùng ánh mắt bi thương nhìn chăm chú vào gian nhà lớn lạnh như băng nơi tôi đang ở.



Mà tôi khi đó, trong lòng chỉ muốn chết.



Hy vọng có người có thể giết mình, giết một kẻ chẳng khác nào phế vật như tôi này, giết một kẻ ngay cả muốn chết cũng không thể như tôi.



Cả ngày lẫn đêm đều khát vọng.



Trái tim lại vẫn lay lắt nhảy lên như cũ.



Một tháng trước, khi ánh mặt trời mang theo đám mây mù tím đen lóe lên ánh sáng độc dược của nó, tôi vẫn còn đang dùng nụ cười chết lặng dối trá đối mặt với mỗi cô gái đến gần mình. Tôi biết phía sau khuôn mặt tười cười ấy, những cô nàng đó hình dung tôi như thế nào, bọn họ nói, tôi là một người đàn ông có giá trị rất cao. Không phải là giá trị bản thân, mà là dùng tiền bạc để đổi lấy. Chỉ vì, cha tôi là thành viên quản trị của một tập đoàn khổng lồ.



Cho dù tôi có muốn hay không, tương lai đều đã là một kịch bản sớm đã được viết sẵn.



Cha tôi có số tiền tiêu mãi không hết, tôi có thể mỗi ngày mặc một bộ đồ hiệu khác nhau, tôi có thể mỗi tháng lại đổi một cô bạn gái xinh đẹp mê người, tôi có thể ngày nào cũng chẳng làm gì mà vẫn có thể mua được bất cứ thứ gì tôi muốn.



Mỗi lần khi chia tay với một người phụ nữ, họ đều sẽ nói: Anh sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng!



Mà tôi, thường thường chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh như đúng mà lại sai.



Chẳng phải là giao dịch thôi sao, trong mắt bọn họ, tôi chẳng phải là một hoàng tử mạ vàng có sẵn hay sao.



Cái gì mà báo ứng, chẳng qua chỉ là trò cười của kẻ thất bại mà thôi!



Nhưng thì ra là, thật sự sẽ có báo ứng.



Chẳng qua chỉ là một lần đi trượt tuyết thông thường, chẳng qua chỉ là một con đường luyện tập có thể dễ dàng lướt qua, chẳng qua tôi chỉ muốn khoe khoang kỹ thuật trượt tuyết của mình một chút thôi, tại sao - lại ngã sấp xuống được?



Đầu đau đến kỳ lạ! Đau đến mức cơ hồ như muốn xé rách! Đau đến ngay cả nước mắt cũng không chảy ra được nữa!



Đau quá! Đau quá! Đau quá!



Có ai không! Tới cứu tôi với! Đau chết tôi!



....



Sau khi tỉnh lại, tôi đã không thể nhúc nhích.



Ngay cả một đốt ngón tay cũng không nhúc nhích được.



Thân thể giống như căn bản không phải của mình, dường như phía dưới cái đầu này là một thân thể giả tạo làm từ một tấm gỗ, rõ ràng tất cả xúc cảm đều như cũ, nhưng không có bất kỳ bộ phận nào có thể cử động, cho dù chỉ một chút nhỏ nhất.



Giống như một con rối đã bị đứt dây.



Tôi thậm chí ngay cả những thứ cơ bản nhất như ăn cái gì hay bài tiết đều phải dựa vào người khác làm hộ!



Thật là muốn mắng, nhưng miệng không mở ra được.



Thật là muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra nổi.



Dây thanh đới giống như bị chặt đứt, không ngớt kêu gào mà chẳng hề phát ra âm thanh.



Chỉ mới ba ngày, tôi đã hối hận - tại sao tôi không chết quách đi cho xong!



Đây tính là cái gì?!



Một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại sao! Tại sao lại để cho tôi sống chứ! Tại sao còn truyền dịch, bón thức ăn cho tôi! Cuộc sống sống không bằng chết này, phải thế cả đời sao?



Tôi không muốn sống!



Nhưng, ngay cả năng lực để tự sát tôi cũng không có.



Sau khi rời khỏi bệnh viện, cha mẹ hết lòng chăm sóc cho tôi, song thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, bọn họ dường như đã dần tuyệt vọng.



Đã như vậy, có thể... giết tôi được chưa?



Nhưng cha tôi không làm như vậy, ông ấy tìm một khu nhà có môi trường vô cùng tốt, mua một gian phòng lớn, để cho một người giúp việc đến đặc biệt chăm sóc cho tôi, để tôi rời khỏi nhà.



Tôi biết. Cha chẳng qua không muốn mỗi lần mẹ nhìn thấy tôi, đều khóc đến khản cả giọng.



Vậy là, tôi cứ như vậy bị vứt bỏ.



Nữ giúp việc đó cũng không biết tìm được ở đâu, ngu ngốc, thô lỗ vô cùng. Lúc có cha ở đó, chị ta sẽ giả vờ vô cùng tỉ mỉ, một khi cha không có, chị ta đối xử với tôi chẳng khác nào rác rưởi, thức ăn cứng rắn nhét vào trong miệng tôi, còn luôn mồm nói những lời thô lỗ oán trách không ngừng.



Cha bảo chị ta mỗi ngày đẩy tôi đi ra ngoài hóng gió nhìn cảnh vật một chút, chị ta lại ném tôi trên tầng thượng chẳng thèm để ý.



Đáng chết!



Chị ném tôi lên tầng thượng cũng phải tìm hướng nào có phong cảnh đẹp một chút chứ! Đối diện chỉ có một căn nhà cũ nát, chắn ngay trước tầm mắt của tôi!



Nhưng mà tôi chẳng nói được gì, oán trách không được, cũng không có cách nào nói cho cha tôi.



Thật ra thì ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy, bây giờ tôi và người chết chẳng có gì khác nhau cả.



Ngay cả khóc, cũng khóc không nổi...



Giết tôi đi!



Mọi người giúp một cái, để cho tôi chết đi cho xong, được không?



Gió vẫn hơi lạnh, bầu trời vẫn xanh biếc quang đãng, đám mây như cánh chim mộng ảo, bay lượn đầy trời. Thế giới vẫn đón những buổi sáng tươi đẹp, trái đất vẫn không ngừng xoay tròn, chưa bao giờ dừng lại.



Chỉ có tôi.



Chỉ có tôi là yên lặng. Một con rối gỗ đứt dây không hoàn hảo.



Ngay cả rác rưởi cũng không bằng.



Căn nhà mà tôi cho là rách nát đến không thể có người nào ở được, lại có một cô gái trẻ tuổi ở trên lầu ba, đại khái dáng vẻ nhỏ hơn tôi chừng một hai tuổi. Không biết tại sao, cô ta luôn ngồi bên cửa sổ nhìn về bên này.



Không phải nhìn tôi, mà là nhìn chằm chằm gian phòng tôi đang ở kia.



Thỉnh thoảng, cô ta phát hiện thấy tôi ngồi trên tầng thượng, sẽ hung tợn trừng mắt với tôi một cái, sau đó ngoảnh đầu chạy về phòng.



Thật thô lỗ! Giống hệt cái bà nữ giúp việc đáng chết kia! Cho nên tôi ghét nhất là phụ nữ thô tục!



Tôi thích, là những vưu vật gương mặt xinh đẹp dáng người đầy đặn kia. Đấy mới gọi là phụ nữ, xinh đẹp, động lòng người, đưa cô ta đi ra ngoài, cũng sặc sỡ lóa mắt, xung quanh đều là ánh mắt hâm mộ.



Dù sao phụ nữ kiểu đó cũng không khó cua. Thế giới này chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng không khó. Bọn họ sẽ chủ động đến gần tôi, trong mắt còn lóe lên ánh sáng mong đợi. Tôi đương nhiên biết bọn họ muốn gì.



Dù sao, đều là chơi đùa một chút thôi mà!



Nhưng mà bây giờ như vậy, còn ai sẽ quay đầu nhìn tôi một cái? Ngay cả một nữ giúp việc thô tục cũng đối đãi với tôi như vậy!



Ngay cả một cô gái xa lạ bên lầu đối diện nhìn thấy tôi, cũng chỉ có vẻ mặt chán ghét.



Hừ, có cái gì đặc biệt hơn người! Nếu là trước kia, tôi căn bản nhìn cũng sẽ không nhìn cái loại con gái như cô một cái. Bộ dạng thì như con nhà nghèo! Cô cho rằng tôi nguyện ý nhìn cô sao!



Nhưng tôi không nhúc nhích được, không thể rời khỏi cái ghế, ngay cả cổ cũng không thể chuyển động nổi một cái. Cho nên, dù không cam nguyện, tôi vẫn chỉ có thể nhìn về hướng đó, nhìn căn phòng kia.



Nhìn cô gái căn bản không hề xinh đẹp kia.



Mặc dù mỗi ngày cả ngày đều rất khó chịu... Không, mỗi một phút, mỗi một giây đều rất khó chịu!



Nhưng mà, thời gian vẫn chậm rãi trôi.



Cho dù tôi có muốn chết hay là muốn sống.



Cô bé kia dần dà cũng không kéo rèm cửa lại nữa, còn thích ngồi trên chiếc ghế sa lon bên cửa sổ nhìn sang. Chẳng qua là, không chỉ nhìn gian phòng kia của tôi nữa, có lúc cũng nhìn về phía tôi.



Trong ánh mắt có một loại nghi hoặc tò mò.



Có lẽ, cô ấy... không biết tình trạng của tôi lúc này thế nào đúng không, cô ấy chẳng hề biết, cô ấy không biết...



Cho nên, cô ấy rất tò mò chăng?



Ngày nào cũng ngồi ở đây nhìn vào nhà cô ấy, người bình thường quả thật cũng sẽ hoài nghi.



Nhưng mà, tôi không tài nào giải thích được, không thể nào thay đổi.



Cái gì cũng không thể.



Một hôm lúc sẩm tối, cô ấy hào hứng chạy về nhà, ném chìa khóa và túi xách xuống, lại còn nhảy múa.



Ballet cao nhã hay nhảy hiện đại ưu mỹ, tôi đều đã xem nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một vũ điệu đơn thuần tràn ngập cảm xúc vui vẻ như vậy.



Giống như tất cả sự vui sướng hân hoan đều trào ra theo mỗi động tác của cơ thể, cô ấy nhảy đến vui vẻ như vậy, phảng phất như cô ấy là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.



Chuyện gì mà... vui vẻ như vậy?


Bởi vì hiện thực từ trước đến nay đều tàn khốc hơn dự đoán của mọi người.



Thư kí giúp tôi tìm kiếm cô vô cùng tò mò, có lẽ trong cái nhìn của anh ta, kia chẳng qua chỉ là trò chơi của một kẻ không thể động đậy trong bốn năm mà thôi, giống như một đứa trẻ khi không có đồ chơi, một cọng cỏ bình thường cũng thành bảo bối. Nhưng khi đã trở lại thế giới phồn hoa trước kia rồi, ai còn nhớ tới cọng cỏ khi ấy nữa chứ.



Anh ta không hiểu.



Cha mẹ cũng không hiểu.



Bất cứ ai trên thế giới này cũng không hiểu.



Trừ cô ấy.



Trên cả địa cầu này, chỉ có cô ấy, chỉ có một mình cô ấy biết.



Đó không phải là trò chơi lúc cô quạnh.



Đó kỳ thực, là một tình yêu nồng nàn đơn thuần đến mức có một không hai.



Cô quạnh lạnh lẽo đến thấu xương, vẫn thổi vào lồng ngực trống rỗng. Nó không hề theo sự khôi phục của thân thể mà lấp đầy, ngược lại càng thêm lạnh như băng trống rỗng, chạm vào là đau. Ở trong vết thương ngày càng lan rộng, mỗi ngày rữa nát, mỗi ngày hút lấy không khí băng hàn thấm vào tim phổi.



Chỉ có cô ấy, hiểu được mùi vị của sự tuyệt vọng này, bởi vì cô ấy cũng giống như tôi, dùng đôi mắt cô đơn đến mức có thể bật khóc bất cứ lúc nào nhìn gian phòng tôi ở.



Và tôi.



Bác sĩ ngu ngốc, tôi nên nói cho ông biết, cái gọi là kỳ tích, cũng không phải là cái gì cực hạn của y học, mà là - cho dù có thể tìm được thân thể đã đánh mất, cũng không nói lên có thể tìm thấy cô ấy đã biến mất lúc mười hai giờ đêm.



Thật xin lỗi, cô bé lọ lem.



Nỗi nghẹn ngào này, trễ hai năm, vuột mất có thể là vĩnh viễn.



Cho dù tôi có ngồi ở đây thêm nữa, cũng không còn cô gái nhìn sang từ lầu đối diện nữa, cho dù không nói gì, ngay cả tên cũng không biết, cũng có thể có cả thế giới.



Hạnh phúc, ngây thơ lại tuyệt vọng như vậy!



Thuần túy đến mức có một không hai.



Một năm sau, cha giao cho tôi một chi nhánh công ty, còn đặc biệt mở tiệc tuyên bố chuyện này.



Người làm ăn đều như vậy, nịnh nọt, mượn gió mà bẻ măng, ngoài mặt thì đến cười đến cung kính, lúc tôi biến thành phế nhân, có ai thực sự đến thăm tôi! Những cô gái kia nhìn thấy tôi thì nhao nhao vây quanh, nếu như tôi vẫn là tôi của hai năm trước, bọn họ có ai sẽ nhìn tôi lấy một cái!



Ghét cái cảnh này! Ghét những kẻ có mưu đồ này! Ghét những cô nàng muốn bắt chuyện kia!



Chỉ có cô ấy không như vậy.



Chỉ có cô ấy, cho dù tôi không thể làm gì, ngay cả tôi là ai cũng không biết, cô ấy vẫn sẽ thích tôi.



Đơn thuần, tinh khiết, không có bất kỳ tạp chất nào.



Chỉ bởi vì là tôi, nên thích.



Chán ghét tiệc tùng, nếu không phải cha là người chủ trì, tôi thật muốn lặn mất.



Nhưng khi tôi quay đầu, liền ngây ngẩn cả người.



Trong đám người, tôi thấy cô ấy, thân hình nhỏ nhắn, bê khay rượu, bưng rượu cho khách.



Tôi không nhịn được mà chạy vội tới ngoài hành lang cười điên cuồng không ngừng,



Cô bé lọ lem, cuối cùng anh vẫn tìm thấy em! Em cho rằng cắt tóc đi, mặc bộ đồ của nhân viên phục vụ vào thì anh sẽ không nhận ra em sao?



Tôi hỏi thăm những nhân viên phục vụ khác, biết được giờ tan ca của cô ấy tối nay.



"Xin cho tôi một ly Champagne."



Tôi không để lộ chút cảm xúc nào nói, cô ấy quay đầu lại, trong mắt có chút kinh ngạc, vẫn đưa champagne cho tôi.



"Cám ơn."



Trong đầu tôi lúc này đều là suy nghĩ tưởng tượng lúc tối nay khi cô ấy tan việc, nhìn thấy tôi đang đợi cô ấy, sẽ có phản ứng gì đây?



Có lẽ, người nên cảm thấy may mắn là tôi.



Cô ấy còn nhớ rõ tôi, còn nhớ rõ....



Đừng mơ tưởng mà nói đã quên tôi rồi! Tôi mới không cho phép đâu!



Tôi bên ngoài thì cũng những khách khứa khác dối trá ứng đối, đầu óc đã bay tới ảo tưởng đẹp đẽ lúc mười hai giờ khi cô ấy tan ca. Có lẽ tôi nên đưa cô ấy đến gian phòng mà cô ấy luôn ngắm nhìn, bức tường được quét sơn màu hồng, chiếc ga giường hoa lệ bằng ren đã được chuẩn bị sẵn, cùng với rèm cửa sổ màu tím mộng ảo.



Câu đầu tiên khi gặp mặt nên nói gì bây giờ nhỉ?



"Cô bé lọ lem, nguyện ý cùng anh nhảy một điệu chứ?"



Lần này, tuyệt đối sẽ không để em đi nữa.



Nếu như trên đời này thật sự có thiên sứ, nhất định là vào thời điểm đó, địa điểm đó - ở giữa hai toàn nhà cũ nát cùng với hoa lệ lạnh như băng đó, lộ ra nụ cười màu trắng, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, đáp xuống nơi này.



Đáp xuống ánh mắt đang nhìn nhau của tôi và cô ấy.



Sau đó dùng đôi cánh thuần khiết nhất không chút tỳ vết, hôn lên chúng tôi.



Có lẽ đây chính là cái gọi là vận mệnh, nếu như không có vụ tai nạn ngoài ý muốn kia, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không biết, cõi đời này còn có một cô gái không vì tiền của tôi, không vì gia thế của tôi, không vì vẻ ngoài của tôi, không vì khoe khoang, không vì thể diện, không vì bất cứ lý do kèm theo nào, cho dù tôi không có gì cả, cái gì cũng không làm được, vẫn hết lòng yêu tôi.



Cả đời này tôi sẽ không quên.



Rất nhiều rất nhiều năm trước, có một cô gái chẳng hề xinh đẹp, nằm bên cửa sổ lầu đối diện, len lén nhìn lên tôi.



Cô ấy không nói với tôi lời nào.



Cũng chưa từng có bất kỳ yêu cầu gì với tôi.



Chẳng qua chỉ dùng ánh mắt đơn thuần nhất, nhìn tôi, nhìn mãi, nhìn mãi.



Mà tôi, cũng chỉ nhìn thấy cô ấy.



Khi đó, thế giới thật ra rất giản đơn. Trong cái thành phố này, tất cả mọi người đều tranh đoạt tiền tài quyền lợi, mặt nạ dối trá, đều không có bất kỳ quan hệ gì với chúng tôi.



Chỉ có ánh mắt như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng không tỳ vết, cách một cái hẻm nhỏ cũng không rộng lắm, không tiếng động nói ra.



Bởi vì, thế giới này, vốn chỉ có tầng thượng đó, gian phòng nhỏ cũ rách kia.



Cùng với, một vị hoàng tử mất cánh, và một cô bé lọ lem không xinh đẹp mà thôi.



Sau đó,...



Một ngày, cô bé lọ lem dáng dấp cũng không xinh đẹp vừa ăn kem vừa đi tới, thấy hoàng tử điện hạ khó mà tin được đang ngồi trước bàn đau khổ.



"Sao vậy? Nhìn như vừa mới bị người ta cướp giật hết ấy?"



"Cha anh bảo mai anh phải một mình bàn chuyện làm ăn với một khách hàng lớn, anh đang nhức đầu đây."



"Này thì có gì mà nhức đầu, không phải nói chuyện làm ăn thôi sao! Chuẩn bị tài liệu tử tế, sửa sang lại mạch suy nghĩ cho tốt, là đi được chứ gì!"



"Em nói nghe thật đơn giản, đây là lần đầu tiên anh một mình phụ trách vụ làm ăn lớn như vậy đấy!"



"Ha, thì ra là anh đang hồi hộp hả! Yên tâm đi, nói chuyện làm ăn ấy mà, ngày mai em làm thư kí tư nhân miễn phí cho anh một ngày, giao cho em đi! Hừm, tài liệu này là... Té ra là về nhà đất... Này, cầm giúp em cây kem, không được ăn trộm đấy... Ừm, tài liệu phòng cháy thì phân loại là..."



"Em... Sao em trông có vẻ am hiểu vậy?"



"Đương nhiên, em đã làm tiếp tân, tiếp thị, quan hệ xã hội, thư kí, quản lý, thi công, đề án, kế hoạch,... (phía sau lười phải nói, mệnh không tốt, mỗi lần đều làm đến là cực mà vẫn không có cơ hội ngửa mặt)"



"Em... vậy mà làm nhiều việc như vậy?!"



"Aiz, người nghèo mà, đương nhiên là có việc gì thì làm cái ấy, làm cái gì thì học cái ấy, mục tiêu của em là nữ cường nhân mà! Này, đút cho em miếng kem, ừm... để em coi chút.. đặc điểm của tài liệu của công ty này là..."



"..."



"Sao vậy? Đưa kem đây nào!"



"Anh quyết định mời em làm thư ký của anh! Về sau toàn bộ đưa cho em xử lý là được!"



"Cho em bao nhiêu tiền lương một tháng?"



"Hở?"



"Em hỏi anh cho em bao nhiêu tiền lương một tháng! Nói trước vẫn tốt hơn, bảo hiểm lao động là không thể thiếu, thời gian thử việc lương tháng không được thấp hơn ba ngàn, còn phải có tiền trợ cấp bữa trưa, phí đi lại cùng với thư tín. Ngoài ra trên hợp đồng nhất định phải chú thích rõ ràng tùy theo số năm công tác, hệ số và tỷ lệ mức lương được tăng...."



"Trời ạ! Em còn con buôn hơn bất kỳ cô bạn gái nào trước đây của anh. Lúc ở lầu đối diện, sao anh không phát hiện ra mấy phẩm chất đặc biệt này của em nhỉ!"



"Aiz, khả năng quan sát quá nghèo nàn, đây chính là nguyên nhân cơ bản tại sao anh không thích hợp làm quản lý của công ty. Được rồi, bớt nói nhảm đi, mau giúp em kiểm tra đống tài liệu này, đống này là nội dung có thể sẽ đề cập tới trong cuộc hội đàm ngày mai, anh đi tìm thêm tài liệu đi. Còn nữa, trả lại kem cho em trước đã."



"Anh đi tìm? Em là thư ký, anh mới là quản lý cơ mà!"



"Có rảnh kêu la còn không nhanh đi tìm tài liệu mau lên, công việc quan trọng nhất là hiệu suất! Mau đi!"



"..."



Vì vậy, từ đó về sau, cô bé lọ lem cùng hoàng tử liền sống một cuộc sống vui vẻ.



Thật đáng mừng.