Cố Chấp Cuồng

Chương 39 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Thịnh Nghiệp Sâm luôn đến vào lúc nửa đêm, uống đến say mèm rồi đến tìm Lục Tắc Linh. Anh cũng chưa hề nói gì với Lục Tắc Linh, mỗi lần tới, Lục Tắc Linh đều đưa anh vào phòng mình, lấy khăn lông lau mặt cho anh. Giống như một người vợ im lặng chăm sóc anh.



Bọn họ luôn ở trong bóng tối mà trầm luân. Rõ ràng đã nói sẽ không gặp lại, nhưng một lần lại một lần triền miên ở chung một chỗ.



Lục Tắc Linh luôn không có cách nào cự tuyệt Thịnh Nghiệp Sâm. Nhất là lúc anh mắt lung lung mờ ảo, đều làm co nhớ lại khoảng thời gian năm năm trước, sẽ nhớ tới lời anh nói: "Cám ơn em vì đã giao cho anh tất cả, anh yêu em, cả đời này cũng sẽ yêu em."



Đó là lời anh nói với Diệp Thanh, Lục Tắc Linh vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy khing nhờn. Yêu, thật là một từ vĩ đại. Tại sao Lục Tắc cô không thể xứng đáng với từ đó?



CÔ ôm lấy cánh tay của mình, không tiếng động chảy nước mắt, mà Thịnh Nghiệp Sâm, thì đã ngủ say mất rồi. Anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết trong lòng cô khổ sở đến mức nào, cô muốn cam kết, anh cũng sẽ vĩnh viễn không thể đáp ứng.



Nhưng cô lại vẫn không có cách nào cự tuyệt anh được.



Lục Tắc Linh tan làm thuận tiện ghé siêu thị mua chút đồ ăn. Cũng không biết vì sao, quỷ thần xui khiến thế nào mà cô lại chọn trúng toàn những món Thịnh Nghiệp Sâm thích ăn. Hình như nó đã bén rễ sâu trong cô, cô nhớ rất rõ ràng những lúc vui vẻ cũng như tức giận của anh.



Xách cái bao nhỏ đi, còn chưa về đến nhà thì đã đụng phải Thịnh Nghiệp Sâm. Cô trầm mặc ngồi ở trong xe của anh, anh cũng an tĩnh lái xe. Anh tới trong lúc tỉnh táo, không uống rượu.



Ngã tư đường, đèn tín hiệu thay đổi. Lục Tắc Linh liếc mắt nhìn thời gian, phải đợi khoảng năm phút.



Trong buồng xe an tĩnh có chút quá mức, trong không khí có chút phức tạp, cũng không có ai đánh vỡ nó. Cuối cùng Lục Tắc Linh nhấn cửa sổ xe, gió chậm rãi thổi vào, sự huyên náo ở bên ngoài phá đi sự trầm mặc ở bên trong.



"Ngày nai anh phải quay về." Thịnh Nghiệp Sâm đột nhiên nói."Chuyện hôn lễ. . . . . ." Anh muốn nói nhưng lại thôi.




Lục Tắc Linh nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, trên tay dần dần nắm chặt lại, "Oh." Cô cố gắng nhàn nhạt đáp lại.



Thịnh Nghiệp Sâm khó xử nhìn cô một cái, cuối cùng lấy một lá thư từ trong túi xách bên cạnh, đưa cho cô.



Lục Tắc Linh có chút không hiểu, nhận lấy lá thư theo bản năng mở ra, bên trong một xấp tiền mặt.



"Anh có ý gì?" Sắc mặt của Lục Tắc Linh dần dần tái nhợt.



"Nhận đi, tiền phụ cấp."



Lục Tắc Linh cắn chặt môi, trong đầu thoảng qua những lời nhục nhã anh nói với cô. Cho đến nay, anh vẫn xem cô như "□" sao? Bởi vì cái này mà mấy ngày nay anh thường xuyên tới đây, bọn họ luôn xảy ra quan hệ, cho nên anh mới trả tiền?



Lục Tắc Linh nhìn chòng chọc vào mũi chân của mình, cảm giác giống như có người ở đằng sau lưng như đâm một nhát vào mình.



Lục Tắc Linh, mày thật là hèn hạ.



Cô hung hăng mắng thầm mình. Đột nhiên, cô bùm ... một tiếng, mở cửa xe ra. Không thèm lấy bịch đồ vừa mua từ siêu thị, đi thẳng ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.



Cô đột nhiên nổi giận khiến Thịnh Nghiệp Sâm có chút kinh hoảng, anh cũng vội vàng đi theo. Lục Tắc Linh trốn rất nhanh. Đèn tín hiệu đổi màu, dòng xe như nước cha5y lướt qua, Thịnh Nghiệp Sâm chỉ một lòng đuổi theo Lục Tắc Linh, nên không phát hiện có một chiếc xe đang tiến gần lại anh.



Mắt thấy Lục Tắc Linh sắp băng qua đường. Anh đột nhiên vọt tới.
Mắt thấy Lục Tắc Linh sắp băng qua đường. Anh đột nhiên vọt tới.



"Két ————"



Tiếng thắng xe nối đuôi nhau hàng lọt đâm thẳng vào trong màng nhỉ. Mắt thấy xe chạy lướt qua. Giống như đã định trước, cô khó khăn lắm mới quay đầu lại, đã nhìn thấy Thịnh Nghiệp Sâm té ầm xuống đất.



Giống như một bộ phim chiếu chậm, từng cảnh từng cảnh hiện lên, vô cùng rối loạn, một lát là xe, một lát là gió, một lát là con đường rộng rãi, cuối cùng, là Thịnh Nghiệp Sâm té xuống đất.



Bóng đen xen vào giữa ranh giới màu trắng và vàng, Thịnh Nghiệp Sâm nằm trên con đường đó, trên đường có máu, từng mảnh từng mảnh, rất là loang lổ.



Vụ tai nạn năm năm trước như hiện ra trước mắt, tim của Lục Tắc Linh gần như gần đập



Ánh mặt trời chói mắt, cổ họng cô khô đến nỗi không phát ra được tiếng nào, cô không nhớ nỗi mình đã chạy lại như thế nào nữa?



Tài xế đụng anh đang rất luống cuống, đứng ở một bên gọi điện thoại. Người vây xem càng ngày càng nhiều. Lục Tắc Linh nắm chặt quần áo của Thịnh Nghiệp Sâm, lấy tay vỗ mặt của anh.



CÔ muốn gọi tên của anh, nhưng lời đến khóe miệng lại thành nức nở nghẹn ngào.



Nước mắt từng chút một rơi xuống mặt của Thịnh Nghiệp Sâm. Cô không ngừng lấy tay lau, nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.



Anh vẫn nhắm chặt hai mắt, giống y như năm năm.



Cô quá sợ hãi, anh có thể không thương cô, có thể cả đời cũng không trông thấy cô, chỉ cần anh sống thật khỏe mạnh là được rồi.



Cô, thật chịu không được sẽ mất đi như vậy.



"Đừng sợ, anh sẽ không chết." Thịnh Nghiệp Sâm đang nằm dưới đường cố gắng mở mắt ra, yếu đuối nói: "Anh nói rồi, sau này anh sẽ không để em một mình."