Cố Chấp Cuồng

Chương 44 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Đột nhiên trong một khoảnh khắc cảm thấy cuộc sống lại có một năng lượng

mới, cô cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc là, cả đời này cô cuối cùng vẫn có được một thứ thuộc về Thịnh Nghiệp Sâm, cũng coi như là hồi báo cho cô

nhiều năm cố chấp yêu anh.



Hạnh phúc hơn là, bởi vì phần lễ vật quý báo này khiến cho cô một lần nữa có ý chí dũng cảm tiến tới.



Cô ngồi trên ghế ở nhà ga, nhìn theo chiếc xe bus (hoặc điện ngầm, trong

cv để là giao thông công cộng) sáng rực chở hai mẹ con kia đi, cô theo

bản năng sờ sờ bụng bằng phẳng của mình.



Cùng cái sinh mạng nhỏ sắp 60 ngày nói: xin chào bảo bôi thân mến, ta là mẹ của con, mẹ tên là Lục Tắc Linh.



Cất kĩ kết quả, về nhà, ba Lục đang nấu cơm, thấy con gái trở về trên mặt đều là tươi cười không dứt.



Cha mẹ cùng con gái không có qua đêm thành thù. Thì ra là với người ba cố chấp của cô cũng là đúng.



Ba Lục thuần thục nấu nguyên liệu trong nồi, mùi hương của cơm và đồ ăn

khiến cho con sâu tham ăn trong bụng Lục Tắc Linh mãnh liệt kêu gào. Cô

tựa vào trên cửa phòng bếp, trong lòng đặc biệt bình tĩnh.



"Ba."



"Hử?" Ba Lục vẫn còn bận rộn, cũng không quay đầu lại: "Con ra ngoài ngồi

trước, đợi chút nữa ăn cơm." Động tác trên tay một giây cũng không dừng

lại.



Lục Tắc Linh yên lặng nhìn bóng lưng ba mình, nghĩ nghĩ, chậm rã nói: "Ba, chúng ta rời khỏi nơi này đi?"



Động tác trên tay ba Lục dừng một chút, vài giây sau, ông bình tĩnh trả lời: “Được.”



"Ba không hỏi con vì sao à?" Lục Tắc Linh kinh ngạc.



"Mỗi ngày đều ở cùng nhau, muốn hỏi lúc nào cũng được." Ba đem đồ ăn trên bàn, đưa cho Lục Tắc Linh: "Ăn cơm ."



Nhìn bóng lưng bận rộn của ba mình, Lục Tắc Linh nở nụ cười từ đáy lòng.



Đây mới thật sự là tín nhiệm, ủng hộ vô điều kiện, yêu thương mãi mãi cũng không thay đổi.



Không có nhiều bà con thân thích, hai cha con sống nương tựa nhau cùng rời

đi, quyết định mau mà thực hiện cũng rất nhanh, hòa hợp so với những năm trước không giống nhau, lúc này đây, ba gần như không có hỏi bất cứ

điều gì tới việc khiến cô quyết định rời đi.



Chỉ là chuyên chú cùng cô nghiên cứu nên đi nơi nào, đi như thế nào, sau này sẽ làm sao.




Nhưng cuối cùng cũng hiểu được, kỳ tích không tồn tại.



Cố chấp của cô đến cuối cùng cũng không còn tròn vẹn, như vậy thì có sao đâu?



Thông minh, bình tĩnh nhiều cô gái như vậy, chưa bao giờ thiếu một Lục Tắc

Linh như cô, cuộc sống của con người bên ngoài lại quá đặc sắc, làm

người ta cực kì hâm mộ, cuối cùng cũng không phải của cô. Điều duy nhất

cô có thể làm là nắm chắc đời người mà thôi.



Ít nhất trời cao đối với cô không tệ, cô đã có hi vọng mới. Cô xoay người, đi vào đám đông, hướng đến vị trí của cô mà đến.



Phía sau giọng nói truyền phát tin ồn ào, một âm thanh thâm tình thuần hậu của nữ ca sĩ vang lên:



". . . . . .



Nếu không cứ như vậy coi như hết cứ như vậy tan đi



Ít nhất ngươi sẽ không cô phụ nàng



Này đó ta đều chưa từng thầm oán trước cấp yêu người cũng không thể liên



Sớm biết rằng cuối cùng kết cục nhiều rơi chia lìa



Ta là có lý do chưa từ bỏ ý định tháp



Ta đương nhiên không hận ngươi cũng chưa bao giờ oán ngươi



Thi hội không nghĩ ngươi



Mặc dù là từng cũng là duy nhất nếu muốn quên hai ba năm là có thể



Ta tính không thấy ngươi cũng quyết định không tìm ngươi cũng đã không nghĩ ngươi



Chỉ cần là ngẫu nhiên quay đầu đi qua ở trong trí nhớ còn có ngọt ngào



Có thể như vậy là có thể



. . . . . ."