Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 104 : Tự cầu phúc

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Lý Minh Doãn mang theo cảm giác say rượu trở về Lạc Hà trai, đám người Bạch Huệ giật mình nói: "Nhị thiếu gia, ngài vừa uống rượu?"



Lý Minh Doãn say, đi lại không vững, tâm tình lại khá tốt, cười nói: "Không có gì đáng ngại, chút xã giao."



Như Ý tới dìu nhị thiếu gia đi vào. Lâm Lan một mực chờ hắn, vốn là đã nghĩ kỹ, tiền công kia không cần nữa, không nghĩ tới Lý Minh Doãn trở về say khướt như thế này, trong lòng phát hỏa, không thèm để ý tới hắn. Bạch Huệ cùng Như Ý đưa thiếu gia tới phòng tắm rửa mặt mũi.



Lâm Lan đi ra ngoài tìm Đông Tử: "Đông Tử, nhị thiếu gia đi đâu uống rượu?"



Đông Tử thật thà trả lời: "Đi tới quý phủ Trần công tử, nhị thiếu gia nói sau này xã giao nhiều, muốn luyện tửu lượng, nhị thiếu phu nhân, thứ cho nô tài lắm mồm, rượu này chớ để nhị thiếu gia học là tốt nhất, phu nhân trước kia thường nói, uống rượu hỏng việc."



Lâm Lan khen ngợi: "Đông Tử, ngươi nói rất đúng, sau này thiếu gia đi ra ngoài uống rượu, ngươi lập tức về báo cho ta."



Uống rượu xã giao là chuyện bình thường, nhưng tửu lượng không tốt, rượu ngon kén người uống, nếu không biết thưởng thức sẽ rất dễ say, thứ nhất hại thân, thứ hai hỏng việc, vạn nhất say rượu nói điều không nên nói, gây ra lỗi lầm không sửa được, còn nữa, say rượu dễ dàng mất lý trí, cái tên Trần Tử Dụ Hoa Hoa Công Tử* kia, nếu chuẩn bị cho Minh Doãn hai nữ nhân, cái gì cũng có thể xảy ra. Cho nên, sau này hắn muốn đi ra ngoài xã giao, để cho Đông Tử làm mật thám, quan sát về báo lại.



(* Play Boy)



trên giường. Đám người Bạch Huệ tự giác lui ra, thuận tay đóng cửa lại. Lý Minh Doãn nhìn nàng cười khúc khích: "Lâm Lan, tới đây..."



Lâm Lan trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu vào phòng tắm. Lý Minh Doãn nhướn đầu, mồi rượu xộc lên nồng nặc quá, dọc đường đi hắn đã vất vả suy nghĩ sẽ nói gì, kết quả nàng vừa trừng mắt đã khiến hắn loạn ngôn. Đợi Lâm Lan đi ra ngoài về, Lý Minh Doãn đã ngủ.



Nhìn sắc mặt hắn đỏ bừng, hô hấp dồn dập, liên tiếp hai ngày ra ngoài uống rượu say về muộn, quá kỳ cục rồi. Lâm Lan đưa tay đo nhiệt độ trán hắn, có hơi nóng, nghĩ muốn mặc kệ hắn nhưng lại cảm thấy không yên lòng, ngày mai còn phải tiến cung thông qua đánh giá, đây là chuyện không hề nhỏ, nếu mà xảy ra chuyện gì sẽ khiến người ta nghĩ hắn bất kính, không tốt chút nào. Lâm Lan gọi Ngân Liễu tới, kêu đi làm một bát canh giải rượu.



Cố gắng đỡ đầu hắn dậy: "Minh Doãn, uống chút canh giải rượu đi."



Hôm nay Lý Minh Doãn uống nhiều hơn hôm qua, quả nhiên là say, tuy nhiên trong đầu lại lóe lên một tia thanh tỉnh, nghe lời Lâm Lan định đoạt, uống vài ngụm canh xuống. Lâm Lan giúp hắn giém chăn, chuẩn bị ôm chăn đi giường nhỏ ngủ.



Lý Minh Doãn lật mình, thầm nói: "Lâm Lan... Cô là đồ ngu ngốc..."
"Chu mama, có một số việc, mama không nói ta không nói nhưng trong lòng chúng ta đều hiểu, đại tiểu thư có suy nghĩ thế nào đây? Vì sao Đinh mama phải bôi nhọ ta? Chỉ sợ một ngày đại tiểu thư còn chưa lấy chồng, bà ta còn một ngày chưa yên lòng." Lâm Lan trầm giọng nói.



Nàng không sợ Diệp Hinh Nhi chửi bới nàng, nhưng chán ghét trò này của Diệp Hinh Nhi, biểu ca có vợ rồi, tại sao lại chấp niệm nhớ mãi không quên.



Chu mama ngượng ngùng nói: "Lão nô có nghĩ biện pháp nhắc nhở đại lão gia, nhị thiếu phu nhân không biết, tính tình đại lão gia rất nóng nảy, nếu người biết tâm tư đại tiểu thư, chỉ sợ..."



"So với việc tương lai mất mặt thì vẫn còn tốt hơn." Lâm Lan không mặn không nhạt nói một câu, đoán chừng Diệp Hinh Nhi suốt ngày suy nghĩ như thế nào mới có thể gả cho Lý Minh Doãn, đến lúc nào đó làm ra chuyện mất mặt, mọi người còn biết giấu mặt đi đâu.



Chu mama nghĩ ngợi cũng cảm thấy đúng, trong mắt lộ ra ý kiên quyết: "Lão nô biết phải làm sao rồi."



Chu mama lui ra, Lâm Lan đi dược phòng, mấy ngày qua lười biếng rồi, công việc chồng chất đang chờ nàng.



Ngân Liễu hỗ trợ nghiền thuốc, nghĩ đến phân phó của nhị thiếu gia, nhưng mà nhị thiếu phu nhân không nói gì cả, liền thử dò xét: "Nhị thiếu phu nhân, người nói xem sau này nhị thiếu gia phải xã giao nhiều, liệu có thường xuyên uống say không?"



Lâm Lan hừ lạnh một tiếng: "Chàng dám?"



Ngân Liễu lại nói: "Nhị thiếu phu nhân nhất định rất tức giận sao?"



Lâm Lan dằn mạnh tay đang cầm dao thái: "Hôm nay em ăn nhầm cái gì mà nói nhiều vậy hả."



Ngân Liễu ngượng ngùng, thầm nghĩ: Nhị thiếu gia, không phải là nô tỳ không giúp người, thật sự là không thể giúp được ạ.



Lâm Lan nghĩ đến tối hôm qua Lý Minh Doãn uống rượu say vẫn không quên mắng nàng ngu ngốc, càng nghĩ lại càng sinh khí, sao nàng có thể ngu được? Sao nàng có thể ngốc được? Tối nay nhất định phải nói chuyện rõ ràng với hắn.



Ngân Liễu quay đầu lại nhìn nhị thiếu phu nhân mà giật mình, tay thì cầm dao thái, mắt lộ ra hung quang, cứ như muốn tìm ai liều mạng. Không khỏi than thầm: Nhị thiếu gia, người tự cầu phúc đi a.