Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 116 : Nghịch dại
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Cái tư thế này rất mập mờ, hơn nữa làm cho người ta rất xấu hổ và giận dữ, nhìn qua, tựa như nàng lấy cường hãn, xu thế sói đói vồ mồi một văn nhân ôn nhu tuấn mỹ, chàng ta thì thảm hại nằm phía dưới nàng.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn ôn nhu nhìn nàng, dưới ánh nến đỏ càng làm khung cảnh thêm lãng mạn, thâm tình chân thành như gió xuân tháng ba. Một bộ dạng tuấn mỹ trước mặt, lại thêm ánh mắt thâm tình như vậy, Lâm Lan cảm thấy nội tâm bị thiêu đốt dữ dội, trái tim đột ngột không nghe lời chủ nhân đập loạn nhịp, sau đó nàng mơ hồ cảm nhận phía dưới bụng mình bị thứ gì đó cứng rắn lên chạm vào.
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, Lâm Lan nhất thời giật mình, tư thế hiện tại không những rất mập mờ mà còn vô cùng nguy hiểm, lập tức tung mình xuống dưới. Một trận thiên địa xoay chuyển, nàng tung mình rơi xuống, người khác lại nhân thể đặt nàng xuống phía dưới, tư thế trở về như cũ, bất quá nhân vật chuyển đổi, nàng thành dê đợi làm thịt. Mọi dây thần kinh trong người Lâm Lan căng như dây đàn, có chút bối rối đưa tay đẩy hắn ra, không biết là nàng hoảng hốt tới vô lực hay là hắn hóa thân sắc lang trong nháy mắt cường đại, tay nàng căn bản không còn chút sức lực nào phản kháng, hai bàn tay to của hắn tinh tế cố định hai bên tai nàng, ngay sau đó đôi mắt sâu thăm thẳm kia mỗi lúc một gần, sau một khác, trên trán truyền đến một nụ hôn ấm áp, phớt nhẹ qua như chuồn chuồn chấm nước, hành động mà hằng ngày hắn vẫn hay làm.
Nhưng lúc này đây con chuồn chuồn không chỉ chấm nước xong rồi rời đi mà khéo léo rời xuống chóp mũi nàng, một đường thẳng xuống, cuối cùng rơi trên môi nàng. Môi của nàng mềm mại tựa như cánh hoa đào còn vương giọt sương sớm mùa xuân làm cho người ta không nhịn được cứ muốn dây dưa mãi, tinh tế thưởng thức vẻ đẹp tuyệt mỹ này, hắn đã sớm muốn làm như vậy rồi, chỉ khổ một nỗi là không có cơ hội, hôm nay nước chảy thành công, cơ hội thế này hẳn là hắn nên quyết đoán mà làm tới cùng, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm lên làn môi xinh xắn ấy, gõ mở môi của nàng, tham lam muốn khám phá nhiều hơn.
Đột nhiên bị hôn, nháy mắt đại não Lâm Lan ngây ngẩn, thế... thế nào vậy... đây là nụ hôn đầu đời của nàng... Nụ hôn của hắn, bá đạo mà không mất ôn nhu, triền miên không dứt, đầu lưỡi tinh xảo không ngừng đùa giỡn môi lưỡi của nàng, trong không gian nhỏ hẹp trình diễn một trò chơi truy đuổi, nàng trúc trắc tránh né, nhưng là nàng lùi một bước hắn lại tiến hai bước, vô luận trốn nơi nào cũng sẽ bị hắn truy đuổi đến, sau đó... dây dưa thật chặt...
Nụ hôn của hắn mỗi lúc một thêm mãnh liệt cháy bỏng, cơ hồ muốn hút toàn bộ không khí trong cơ thể nàng đi, hô hấp của hắn mỗi lúc một nặng thêm, thật giống như muốn thiêu đốt cả cơ thể nàng. Lâm Lan muốn giãy dụa, tiếp tục như vậy nữa, nàng rất hoài nghi mình có thể chết bởi hít thở không thông hay không, nhưng là thân thể bị hắn đè rất chặt, hai tay bị hắn giữ lấy, miệng cũng bị hắn giữ nốt, nàng chỉ có thể giống như con mèo mà ô ô ư ư kháng nghị.
"Lan Nhi..." Hắn kề sát gương mặt nàng ôn nhu gọi, thanh âm không còn ôn nhuận thanh nhã nữa, thay vào đó là trầm khàn lộ ra khát vọng nồng đậm.
"Buông... buông ta ra..." Lâm Lan nhỏ giọng năn nỉ, có thể là bởi thiếu dưỡng khí nên đầu óc nàng có chút hỗn độn, thật giống như lơ lửng giữa những đám mây mờ ảo, toàn thân khô nóng khó chịu giống như có lửa đốt, đại não không còn điều khiển được hoạt động của cơ thể, loại cảm thụ này khiến nàng mờ mịt luống cuống.
Hắn vuốt ve gương mặt nàng, khẽ đặt một nụ hôn như có như không lên trán nàng, thì thầm tựa như năn nỉ: "Lan Nhi, ta muốn nàng..."
"Không được..."
"Chúng ta là vợ chồng..."
"Ta... ta còn chưa có chuẩn bị tốt..."
Lâm Lan bị ánh mắt hung ác của hắn hù dọa, vội vã rút lui, sợ hãi nói: "Có người bên ngoài đang chờ đó."
Hắn nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên lại nhào đầu về phía trước, cởi tung một cúc áo của nàng: "Cứ cho chờ..."
"Không được... sẽ bị cười nhạo đấy." Lâm Lan đẩy hắn, vất vả lắm mới cài được nút áo lại bị hắn dễ dàng cởi ra, Lâm Lan buồn bực, động tác của hắn sao lại điêu luyện vậy, giống như người am hiểu về quần áo rất lâu rồi.
"Người nào dám chê cười, để bổn thiếu gia thu thập cho nàng coi." Lý Minh Doãn tàn bạo nói, giờ phút này thật sự hắn có dã tâm giết người.
Lâm Lan bị bộ dạng hắn dọa, sợ hắn liều mạng thật, làm bộ đáng thương nói: "Nhưng ta đói bụng thật mà, buổi tối không ăn được gì..."
Lúc này Lý Minh Doãn mới tỉnh táo lại, nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, sờ sờ cái bụng kẹp lép của nàng, bất đắc dĩ ôm Lâm Lan, vùi đầu ở cổ nàng, rầu rĩ nói: "Đây là muốn hành hạ chết ta sao?"
Lâm Lan tỏ ra đồng tình, nhỏ giọng nói: "Trước hết để cho ta ăn chút gì có được không?"
Lý Minh Doãn suy nghĩ ý tứ trong lời nói này, tâm tình đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, ngẩng đầu mắt sáng quắc nhìn nàng: "Được, chờ nàng ăn no chúng ta lại tiếp tục."
Lâm Lan nhất thời há hốc mồm, tiếp tục?
Lý Minh Doãn cũng nhanh chóng sửa sang lại áo xống vào đầu tóc của mình, quay đầu lại thấy Lâm Lan đang ngẩn người, liền dò ý: "Hoặc là... ngay bây giờ...???"
Đầu Lâm Lan lập tức lắc như trống bỏi: "Ta muốn ăn."
Trốn được lúc nào hay lúc ấy, sau khi ăn xong sẽ nghĩ biện pháp đối phó. Như Ý đứng ngoài cửa bưng đồ ăn khuya đợi một lúc lâu, trong lòng buồn bực: Nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân làm sao vậy? Sao mãi không mở cửa? Nàng không biết rằng, chính mình vừa làm mất hứng nhị thiếu gia, nhị thiếu gia thiếu chút bộc phát tức giận rồi.