Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 119 : Đời đời kiếp kiếp (hot)
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
"Chỗ này khó chịu?"
Lâm Lan thở gấp, thần sắc mê ly nhìn hắn: "Ta... ta... không biết..."
Lý Minh Doãn cười khẽ, hôn lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của nàng, cúi đầu dụ dỗ: "Ta cũng rất khó chịu! Sẽ khá hơn bây giờ đây..."
Miệng nói, tay hắn đã đưa tới giữa hai chân nàng, nhẹ nhàng đưa tới hoa tâm, chậm rãi dò xét độ ẩm bên trong nàng.
Lâm Lan không nhịn được run lên một cái, miệng không ngừng nỉ non: "Minh... Minh Doãn, chàng đã làm bao giờ chưa?"
"Chưa từng..." giọng nói của hắn trầm trầm bên tai nàng, hô hấp nóng rực.
"Thật?"
"Thật, nhưng nàng đừng sợ, ta sẽ rất cẩn thận." Hắn dịu dàng an ủi nàng, thế nhưng cơ thể thì sớm đã không còn trụ được nữa, vội vã đưa vật to lớn kia kề bên nơi ẩm ướt của nàng.
Lâm Lan theo bản năng ôm chặt hắn: "Minh Doãn, nhẹ chút..."
Lý Minh Doãn hôn lên vành tai của nàng, thở hổn hển: "Lan Nhi, kiên nhẫn một chút..."
Hắn chậm rãi nhìn xuống phía hạ thân hai người, từng chút từng chút đẩy vào, Lâm Lan cắn môi, cảm nhận rõ ràng từng điểm từng điểm dị vật xâm lấn, đầu ngón chân khẩn trương co quắp. Cảm giác chạm tới tầng trở ngại kia, Lý Minh Doãn dùng sức đẩy lưng xuống.
"Đau..." Lâm Lan cơ hồ muốn khóc lên, người này vừa nói là sẽ cẩn thận cơ mà.
Lý Minh Doãn dừng lại, không dám động, hoa của nàng, bởi vì bị tập kích bất ngờ nên đau đớn kịch liệt, co rút lại, như muốn đẩy dị vật kia ra, hắn chỉ biết sống chết chống đỡ, cố thủ trận địa.
Trong cơ thể nàng nóng rực, lại chặt như vậy, dồn ép từ hai bên lại không khỏi khích thích giác quan hắn, kích thích hắn cơ hồ muốn tuôn trào, trán Minh Doãn đổ mồ hôi ròng ròng, hắn nặng nề thở dốc, khẽ cắn lên đỉnh hồng phấn của nàng, chậm rãi liếm mút, một tay hướng xuống tìm kiếm đỉnh bông hoa quyến rũ kia, nhẹ nhàng mân mê.
Lâm Lan chịu không nổi kích thích như vậy, nhiệt nóng trong bụng không ngừng xông ra, cảm giác đau nhói dần dần theo thời gian tản mát dần đi, cả người mềm yếu hóa thành một một dòng suối xuân, run sợ cầu khẩn: "Minh Doãn, ta chịu không được rồi..."
Mồ hôi trên trán Lý Minh Doãn mỗi lúc một nhiều, hắn cũng đã nhẫn hết sức cực khổ, không thể chịu được nữa rồi.
Lâm Lan bị hắn kích thích không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt tay hắn, cắm sâu móng tay xuống cánh tay kia. "Ô ô... Minh Doãn..."...
"Nói cho ta biết nàng có thoải mái không, ta muốn nàng và ta cùng thoải mái giống nhau." Hắn thâm tình nhìn nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia như tràn đầy cảm xúc.
"Mau lên một chút, mau lên chút nữa đi..." Lâm Lan bị hắn thôi miên, miệng nỉ non. Khóe miệng Lý Minh Doãn khẽ nhếch lên, gác hai chân nàng lên vai mình, mạnh mẽ ra vào. Hoa của nàng nhiệt tình đón nhận hắn, cả hai gắn chặt vào nhau.
Cảm nhân được tâm hoa của nàng co rút kịch liệt, Lý Minh Doãn gầm nhẹ, chạy nước rút, thẳng phóng dịch thể nóng rực kia vào cơ thể nàng.
Hai người lẳng lặng duy trì tư thế kia, một lúc lâu, Lý Minh Doãn cảm giác thân thể của nàng như mềm nhũn ra, ngẩng đầu cười nhìn nàng: "Có mệt không?"
Lâm Lan xấu hổ lắc đầu, tránh ánh mắt nóng rực của hắn, miệng lộ ra sự hài lòng. Đáy mắt Lý Minh Doãn cũng long lanh ánh cười, hai tay chống hai bên người nàng, không để trọng lượng của mình đè lên nàng, nhẹ nhàng hôn lên trán đẫm mồ hôi của nàng, mặt dày đòi phần thưởng: "Mới vừa rồi... Ta biểu hiện có được hay không?"
Lâm Lan khẽ đẩy hắn, sẵng giọng: "Mau xuống đi... Rất nặng."
Lý Minh Doãn cười thành tiếng: "Ta không đè lên nàng mà cũng nặng sao?"
Lâm Lan quẫn bách đẩy hắn: "Chàng đè phía dưới ta."
Lý Minh Doãn càng cười lớn hơn.
Lâm Lan vội vàng bịt miệng hắn: "Đã hơn nửa đêm rồi, chàng cười lớn cái gì, cẩn thận người ta nghe thấy được."
Lý Minh Doãn bắt lấy bàn tay nhỏ bé kia của nàng, trong mắt đầy vẻ thâm tình, si ngốc nhìn Lâm Lan: "Lan Nhi, nàng thật tốt."
Nói xong tung mình xuống giường. Lâm Lan nhìn vóc người cao ráo của hắn, hồi tưởng đến một màn triền miên kịch liệt vừa rồi, lặng yên: Minh Doãn, chàng cũng rất tốt...
Bỗng nhiên, Lâm Lan phát hiện, trong phòng đèn vẫn sáng, như vậy chẳng phải mình vừa bị hắn nhìn hết rồi sao?
Lâm Lan thẹn đỏ mặt, không biết làm gì hơn là ảo não đem chăn trùm kín người.