Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 121 : Tin tức tốt

Ngày đăng: 21:57 21/04/20


Sau khi Chu mama rời đi, Lâm Lan lại cho gọi Văn Sơn tới: "Việc tìm hiểu bên cửa hàng thế nào rồi?"



Văn Sơn trả lời: "Tiểu nhân đã hỏi kỹ càng, trong mười tám cửa hàng có bảy cái là năm năm đến kỳ, tức là còn hai năm nữa thì đến hạn, tám cái còn lại đều đã được gia hạn, có cái gia hạn một năm, có cái gia hạn hai năm, nhiều nhất là gia hạn năm năm, sớm nhất cũng đến tháng năm năm sau mới đến kỳ, có hai cửa hàng còn là nằm kề nhau."



Lâm Lan thầm suy nghĩ, nói như vậy, ít nhất phải đến tháng năm sang năm mới có thể lấy về. Mình muốn mở cửa hàng bốc thuốc, nhà mình có cửa hiệu mặt tiền, mụ phù thủy không có lý do gì để không cho.



Ánh mắt Văn Sơn lóe lên, có vẻ vui mừng: "Nhị thiếu phu nhân, có một chuyện, không biết có được coi là tin tức tốt không."



Tiểu tử này, lại còn học được thói thừa nước đục thả câu ở đâu rồi, Lâm Lan làm bộ như nghiêm trang: "Ngươi nói đi."



"Tiểu nhân giả vờ nói muốn mướn cửa hiệu mặt tiền, lừa chưởng quỹ một cửa hàng mang khế ước ra xem, kết quả thế nào nhị thiếu phu nhân đoán xem? Bên trong tờ khế ước kia có ghi rõ, người cho thuê là nghiệp chủ Lý Minh Doãn. Nhị thiếu phu nhân, tên chủ cho thuê những cửa hàng kia trên khế ước là nhị thiếu gia gia." Văn Sơn hưng phấn nói.



Lâm Lan thiếu chút nữa vỗ đùi trầm trồ khen ngợi, Diệp Thị ơi Diệp Thị, cuối cùng bà cũng làm được một chuyện thông minh, đem quyền quản lý cửa hiệu cho con trai mình.



"Đây là cửa hàng của nhị thiếu gia, nhị thiếu gia có biết không?"



Lâm Lan cố kìm chế cảm xúc hân hoan, mặt mày không khỏi hoan hỉ, hỏi Văn Sơn. Văn Sơn nghĩ nghĩ: "Cái này tiểu nhân không biết, không nghe nhị thiếu gia nhắc tới."



Trong lòng tự nhủ: Nhị thiếu phu nhân không biết làm sao ta có thể biết được. Vốn muốn ngủ trưa một giấc, bởi vì sự kiện này mà đại não Lâm Lan hưng phấn vô cùng, không thể nào ngủ được, mụ phù thủy dám giả mạo thay mặt khế ước, tiền mướn mấy năm nay đều là mụ ta cầm về. Nàng không khỏi cảm thán, may là luật pháp thời đại này cũng rất nghiêm minh. Định bò dậy tính tính toán toán xem mấy năm nay mụ ta thay mặt thu bao nhiêu bạc, lòng không khỏi vui thích vạch kế hoạch làm sao thu hồi lại toàn bộ số cửa hiệu mặt tiền.



Cho nên, lúc Lý Minh Doãn trở về, Lâm Lan đang gục trên bàn viết viết ghi ghi, tính tính toán toán, miệng thì lẩm bà lẩm bẩm. Ngân Liễu muốn thông truyền, Lý Minh Doãn liền khoát tay cho lui, hắn đi tới phía sau Lâm Lan xem nàng viết gì mà chuyên chú như vậy.



Chỉ thấy trên tờ giấy trắng ngổn ngang những chữ mà hắn xem không hiểu. "Nàng đang viết gì đấy?"


"Được, chúng ta cùng nhau cố gắng, cố gắng sinh mấy hài tử nữa, sau này con cháu đông cả sảnh đường, mọi người vây quanh gọi nàng là bà nội, quấn ta gọi là ông nội..."



Lý Minh Doãn cắn nhẹ vành tai nàng, cười nói.



Lâm Lan lúng túng cựa quậy trong lòng ngực hắn: "Đến giờ đi thỉnh an và hầu hạ mụ phù thủy rồi, hu hu... Hôm nay ta nhất định cho mụ ta phải ăn những thứ mụ không thích."



Lý Minh Doãn xoa xoa đầu nàng, an ủi: "Nhẫn nại nhẫn nại nào, sẽ không lâu nữa đâu, lúc về ta sẽ hầu hạ nàng ăn cơm, có được không?"



."Không được, ta sợ ta ăn no quá." Lâm Lan buồn bực nói, vuốt ve cánh tay hắn, lòng thầm than, thôi xong rồi, cảm giác mình giống như sủng vật của hắn, hắn hình như càng lúc càng thích xoa xoa đầu mình.



Lý Minh Doãn cười cười, choàng thêm áo cho nàng: "Phía ngoài gió lớn lắm."



Sắc lụa xanh gắn lông cáo trắng càng tôn lên làn da trắng muốt của nàng, Lâm Lan đang ngượng nên mặt nhuốm một tầng sương hồng phấn, nhìn thật yêu thích,



Lý Minh Doãn không kìm lòng được hôn một cái lên má nàng, ôn nhu hỏi: "Đi có thấy đau không?"



Lâm Lan ngây ngốc trong chốc lát mới hiểu ra, mặt hồng đào thoáng chốc biến thành rặng mây đỏ, xấu hổ nhéo hắn một cái: "Chàng nói xem?"



Lý Minh Doãn ngạc nhiên, hắn làm sao biết?



Lâm Lan không để ý tới hắn, vội vàng quay đầu xốc rèm đi ra ngoài. Lý Minh Doãn ngây ngốc, vội vã đuổi theo, trong lòng tự nhủ: Chạy nhanh như vậy, khẳng định là không sao rồi. Không khí trong Triêu Huy đường hôm nay có chút quái dị, sắc mặt lão thái thái âm trầm, sắc mặt Hàn Thu Nguyệt cũng nặng nề, Lý Minh Tắc thì giống như bị đòn xong, mặt ủ rũ, Đinh Nhược Nghiên mím môi cúi đầu, thần sắc tối đen, còn lão Lý Kính Hiền thì như đang nổi giận.



Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn hai mặt nhìn nhau, này là thế nào?