Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 126 : Nên dạy dỗ một chút
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Lý Minh Doãn đang ở tiền viện hàn huyên cùng khách nhân thì thấy một nha hoàn đứng trong một góc nhỏ lén lút ngoắc tay với hắn.
Lý Minh Doãn nhận ra là nha hoàn của Diệp Hinh Nhi – Linh Vận, trong lòng không khỏi nghi hoặc, lúc này Diệp Hinh Nhi tìm hắn làm cái gì? Lý Minh Doãn suy nghĩ một chút, vẫn là đi tới.
"Chuyện gì?"
Linh Vận bởi vì sợ hãi nên bộ dạng khẩn trương, giọng nói run run: "Biểu... biểu thiếu gia, biểu thiếu phu nhân đột nhiên bị đau bụng, không đứng lên được..."
Lý Minh Doãn giật nảy mình: "Biểu thiếu phu nhân ở đâu?"
"Đang ở hậu viện, biểu thiếu gia nhanh tới xem sao, biểu thiếu phu nhân xanh cả mặt, mồ hôi như tắm, sợ lắm ạ..."
Có câu quan tâm sẽ bị loạn, Lý Minh Doãn không kịp suy nghĩ gì, gấp giọng nói: "Mau đưa ta đi."
Lý Minh Doãn một bên bước nhanh, một bên hỏi: "Mời đại phu chưa?"
"Biểu thiếu phu nhân không cho mời, nói mình chính là đại phu, như biểu thiếu phu nhân đau như vậy..." Linh Vận thấp thỏm trả lời.
Lý Minh Doãn không khỏi tức giận, Lâm Lan đúng là cứng đầu, đại phu bị bệnh thì cũng phải mời đại phu chứ.
Lý Minh Doãn đi theo Linh Vận vào cổng trong, dọc đường đi không có một bóng người, kỳ quái, mọi người đi đâu cả rồi? Nhưng hắn đang lo lắng cho Lâm Lan, một tia nghi vấn chợt lóe trong đầu rồi biến mất. Vào cổng trong dọc theo hành lang tới hướng Tây, xuyên qua một hẻm nhỏ, phía trước chính là hậu hoa viên. Lý Minh Doãn đột nhiên nhớ tới, Diệp Hinh Nhi đang ở Tú Lâu trong hậu hoa viên. Nhất thời còi báo động trong lòng rung lên, đầu óc bắt đầu tỉnh táo lại. Lâm Lan bị bệnh, vì sao không phải là Ngân Liễu hay Ngọc Dung tới báo tin? Là bởi vì hai nha hoàn đó chưa quen địa hình Diệp phủ sao? Lúc nãy còn đang khỏe, mới rời đi có một lúc đã phát bệnh ư?
Buổi sáng ăn điểm tâm cháo táo đỏ với hai cái bánh bao đều do tự tay Quế tẩu làm, chắc chắn không thể nào bị đau bụng được, hơn nữa, nguyệt sự* Lâm Lan cũng không phải lúc này... Tại sao dọc đường đi không thấy ai, tuy nói quy củ Diệp gia không cứng nhắc nhưng căn bản vẫn có quy củ, các cửa đều có mama, nha hoàn làm nhiệm vụ, cho dù hôm nay bận rộn, người hầu không đủ cũng không thể vắng vẻ thế này... Chẳng lẽ là cố ý an bài?
(* Nguyệt sự*: đổ máu)
Lý Minh Doãn nhìn Linh Vận đang dẫn đường phía trước, nha đầu này chăm chăm cúi đầu, hồi tưởng lại vẻ mặt nói chuyện lúc nãy của cô ta, khẩn trương... hình như còn có chút chột dạ?
Diệp Hinh Nhi nóng nảy, tiến tới bịt miệng Linh Âm, đe dọa: "Hôm nay là ngày gì ngươi cũng biết, nếu khiến lão gia biết chuyện này, ngươi biết hậu quả là gì rồi đấy, mau lau nước mắt rồi lặng lẽ đi mời đại phu."
Ngân Liễu đi chốc lát đã trở lại, ghé sát tai Lâm Lan nói: "Nhị thiếu nói người vững vàng tâm lý rồi, mới vừa rồi có người truyền nhị thiếu phu nhân đột nhiên bị bệnh, dặn nhị thiếu phu nhân chú ý bản thân, sau bữa tiệc lập tức trở về nhà."
Khoảnh khắc Lâm Lan giật mình rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, rốt cuộc vị trí nào không được bình thường, giả truyền nàng bị bệnh, nghĩ muốn lừa Minh Doãn đi nơi nào? Không cần nói cũng biết, khó trách Dung Thị không để cho nàng phái Ngân Liễu đi truyền lời, khó trách Dung Thị thấy Ngân Liễu rời đi thì mặt lộ ra vẻ bất an, thật không nghĩ tới, Dung Thị này thực không xứng với chức chị dâu, lại dám giúp em chồng câu dẫn nam nhân.
Còn tưởng rằng chỉ có người Lý gia "cực phẩm", không nghĩ tới Diệp gia lại cũng ẩn giấu "cực phẩm" như vậy. Đối với loại hồ đồ cực kỳ ngu dốt này, quyết không thể dung túng, phải dạy dỗ tới nơi tới chốn, không thể để cô ta làm bại hoại danh dự Diệp gia.
"Em đi một chuyến nữa, hỏi rõ ràng, làm thế nào mà nhị thiếu gia đoán được." Lâm Lan nghiêm túc nói.
"Vâng." Ngân Liễu rời đi.
Lâm Lan giương mắt nhìn Dung Thị, nụ cười trên mặt Dung Thị cứng ngắc, ánh mắt lóe lên. Lâm Lan cứ như vậy nhìn cô ta khẽ cười, nhìn lòng bàn tay Du Thị đổ mồ hôi, nghĩ muốn phái nha đầu đi Tú Lâu nhìn một cái cũng không dám gọi. Đúng lúc này nha hoàn tới báo, tiệc rượu đã chuẩn bị xong. Vương Thị lập tức phân phó khai tiệc. Dung Thị ngượng ngùng đi đến mời các vị khách khứa vào vị trí, ánh mắt Lâm Lan vẫn nhìn theo cô ta, để xem cô ta sẽ làm gì.
Chỉ chốc lát sau Ngân Liễu trở lại: "Nhị thiếu gia nói, nên nhắc nhở đại cữu mẫu* một tiếng, ngày hôm nay nhiều người ra vào, đừng quên xem chừng địa vị xã hội, tránh để người tâm tư bất chính ngồi nhầm.
(* Đại cữu mẫu: Mợ cả Vương Thị. Đối với người nhà như Minh Doãn, Lâm Lan thì mình để xưng hô cậu cả, mợ cả. Còn đối với các nha hoàn thì sẽ gọi là: Đại cữu mẫu, Đại cữu gia)
Lâm Lan hiểu ý, gật đầu: "Được rồi, em đi xuống ăn chút gì đi."
Nha hoàn cũng có nơi chiêu đãi riêng. Vương Thị ngồi cùng bàn các phu nhân, đang nói chuyện vui vẻ liếc thấy Lâm Lan ngồi bên cạnh liền cười nói: "Lâm Lan dùng bữa đừng khách khí nhé, cháu cũng coi như một nửa chủ nhân nơi này."
Lâm Lan miễn cưỡng cười một tiếng, cầm đũa lên, nhẹ nói: "Vừa rồi nha hoàn của cháu ra vào cổng trong, phát hiện mấy cổng liền không có người trông coi, ngày hôm nay nhiều người, nếu như là có người tâm tư bất chính..."
Vẻ mặt Vương Thị nhất thời cứng đờ, ngoắc tay gọi nha hoàn bên cạnh kề lỗ tai nhỏ giọng phân phó: "Đi dò tra, hôm nay ai trông coi cổng trong, nhanh chóng tới báo ta."
Ngồi ở một bàn khác, Dung Thị thấy mặt mẹ chồng biến sắc, nhất thời tâm hoảng lên.