Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 129 : Gậy ông đập lưng ông
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Trong phòng Hàn Thu Nguyệt, Hàn Thu Nguyệt nhăn mày, chậm rãi nói: "Ta nghe vụ làm ăn này rất khá, con cháu quan lại tham dự trong đó không ít, chiếm được rất nhiều chỗ tốt, lần trước tới nhà Hoàng viên ngoại Lang gia, nhìn thấy nhà hắn khí phái, ta rất buồn bực, hắn chỉ là một quan tiểu lục phẩm, trong nhà sao lại có nhiều tiền như vậy, thì ra hắn đi mở mỏ than."
Khương mama chần chừ nói: "Chuyện làm ăn này nói tốt thì tốt nhưng tiền vốn lớn quá."
Hàn Thu Nguyệt thở dài nói: "Ta cũng đang băn khoăn điểm này, vạn nhất thua lỗ thì coi như là đả thương gân cốt rồi."
Khương mama yên lặng: Đâu chỉ là đả thương gân động cốt, là tổn thương nguyên khí nặng nề.
"Nhưng bỏ lỡ cơ hội này thì thật đáng tiếc." Hàn Thu Nguyệt rối rắm, Cổ tiên sinh kia nói, nhanh nhất thì nửa năm hoàn vốn, chậm nhất thì một năm hoàn vốn, sau này coi như chỉ ngồi đếm bạc lợi nhuận, thật như thế thì mụ ta cần gì nhớ nhung mấy thôn trang Diệp Thị lưu lại? Cần gì quan tâm mấy cái cửa hiệu mặt tiền kia? Cần gì phải nhìn sắc mặt lão gia làm việc? Dù Minh Tắc không thi đậu, rớt Tiến sĩ, có phần sản nghiệp này cũng có thể nghĩ ra viễn cảnh sống an nhàn sung sướng cả đời rồi.
Khương mama nói: "Vẫn là nên suy nghĩ, hỏi thăm kỹ thì tốt hơn."
Chỉ chốc lát sau Tôn tiên sinh trở lại. "Phu nhân, người nên mau quyết định, Cổ tiên sinh nói, nhiều nhất hắn chỉ có thể đợi thêm hai ngày, nếu muộn quá thì mỏ kia sẽ bị người ta chiếm mất, đến lúc đó hối tiếc không kịp."
Tôn tiên sinh nói lời xúi giục xong, nhìn sắc mặt phu nhân còn do dự liền bồi thêm: "Nếu không phải vô tình tiểu nhân nghe được Cổ tiên sinh nói, năn nỉ hồi lâu, Cổ tiên sinh sớm đã đem cơ hội này cho nhà khác rồi..."
"Tôn tiên sinh, Cổ tiên sinh này có đang tin không?"
Khương mama thay Hàn Thu Nguyệt hỏi tiếng lòng.
"Tuyệt đối đáng tin, hắn ở bên Sơn Tây bao hết năm mỏ núi quặng, tiền kiếm được vô kể, không phải phu nhân mới nghe được sao? Hoàng viên ngoại Lang gia cũng đi theo con đường của hắn, rủ người kết phường bao hết một núi quặng, hiện tại tiền kiếm được như nước, giờ muốn bao thêm một mỏ nữa rồi, Cổ tiên sinh tự mình đi kiểm tra, tuyệt đối là mỏ tốt, có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Tôn tiên sinh bảo đảm: "Loại này một vốn bốn lời, thật là cầu còn không được, thưa phu nhân."
Hàn Thu Nguyệt đã mềm lòng: "Nhưng mà trước mắt, chỗ bạc của chúng ta chưa đủ..."
Một mỏ quặng là ba mươi vạn lượng, có hai mỏ, tổng cộng là sáu mươi vạn lượng, tiền lời mấy năm nay của thôn trang cùng cửa hàng trừ đi tiền chi tiêu trong phủ thì còn lại được khoảng bốn mươi mấy vạn lượng, còn thiếu mười mấy vạn lượng bạc biết đi đâu mà tìm?
Lý Minh Doãn im lặng nhìn nàng, cười ý vị sâu xa. "Vạn nhất mụ phù thủy không mắc mưu thì làm sao bây giờ?"
Lâm Lan có chút lo lắng." "Con tàu cướp biển này, mụ ta không muốn lên thì sẽ có người túm mụ ta lên."
Lý Minh Doãn tràn đầy tự tin mà nói.
Đêm đó Tôn tiên sinh tới phòng Hàn Thu Nguyệt. "Bằng hữu tiểu nhân nói, trên tay hắn đang có một khoản tiền nhàn rỗi, cho phu nhân mượn hắn có thể kiếm chút lời, hai mươi vạn lượng bạc,... tiền lãi thì một tháng sáu ngàn lượng, đấy là cho phu nhân mượn, còn nếu là người khác, tiền lãi ít nhất cũng là số này."
(* Chỗ này đại khái là mượn thì 6 ngàn lượng/tháng, người khác thì 1 vạn lượng/ tháng. 10 ngàn = 1 vạn)
Tôn tiên sinh giơ một ngón trỏ lên.
Hàn Thu Nguyệt nhanh chóng tính toán, nếu là nửa năm hoàn vốn, chỉ mất ba vạn sáu ngàn tiền lãi, một năm thì cùng lắm là bảy vạn hai ngàn lượng, tiền lời từ mấy cửa hàng là đủ trả tiền lại, vấn đề tiền lãi coi như không có gì đáng lo.
Khương mama một bên nghe mà tim đập thình thịch, tiền lãi này quá độc ác rồi còn gì, còn nói là lãi thấp, chỉ hơn một năm là vượt tiền vốn rồi. Khương mama thấp thỏm nhìn phu nhân.
"Đã chắc chắn chưa? Liệu có đổi ý không?" Hàn Thu Nguyệt trầm giọng nói.
Tôn tiên sinh nói: "Chuyện này nếu làm thì sẽ viết giấy biên nhận, giấy trắng mực đen, không có gì thay đổi, bất quá phải nhanh chóng, bởi vì cũng đã có người tới cửa mượn bạc, hiện tại trong kinh thành những người muốn mở mỏ than không ít."
Mí mắt Hàn Thu Nguyệt giật giật, ngẫm nghĩ hồi lâu, ánh mắt kiên quyết: "Ngày mai mời Cổ tiên sinh quá phủ một chuyến."
Tôn tiên sinh mừng thầm, chuyện này thành công rồi, vội nói: "Vâng, tiểu nhân lập tức đi hẹn."
Tôn tiên sinh vui mừng rời đi, một đường tính toán, sau khi chuyện này thành công thì hắn sẽ có lợi vô cùng, sau này không cần làm thuê cho kẻ khác nữa, tự mình mở một phần sản nghiệp, đủ ăn cả đời.