Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 142 : Lo sợ (hot)
Ngày đăng: 21:57 21/04/20
Hòa đường, vẻ mặt Hàn Thị mệt mỏi, lăn qua lăn lại trên giường, tâm phiền ý loạn, không nhịn được than: "Lúc này sợ là tránh không khỏi rồi..."
Khương mama cũng tâm thần không yên, vừa rồi Thúy Bình em gái Thúy Chi tới báo, nói là lão gia mời Hoa đại phu tới xem bệnh cho Lưu di nương, Hoa gia chính là thế gia y học, một nhà ba thái y, danh chấn thiên hạ, Hoa đại phu y thuật cao thâm, sợ là phu nhân không thể gạt được rồi.
"Phu nhân bình tĩnh chớ nóng, chúng ta dùng lượng rất nhỏ, đại phu kia nói, cần phải vài lần nữa mới có bệnh trạng nhỏ xuất hiện, Hoa đại phu nhất định không thể chuẩn đoán được." Khương mama lừa mình dối người nói.
Hàn thị ba phần u oán bảy phần căm giận nói: "Không nghĩ tới lão gia vì con tiện tỳ kia mà mời tới Hoa đại phu."
"Bất kể như thế nào, chúng ta phải tính toán tốt xấu thật kỹ, thật sự không nên..." Trong mắt Khương mama hiện lên lãnh ý.
Hàn Thị lo lắng nói: "Chuyện như vậy không thể giải quyết gọn một lần được, chưa chắc cô ta đã chịu gánh tội thay, ngươi đề phòng cho tốt, chớ để cô ta mở miệng."
Lãnh ý trong mắt Khương mama càng tăng lên: "Lão nô đã biết."
"Phu nhân, Thúy Bình tới... " Xuân Hạnh bên ngoài bẩm.
Hàn Thị nhanh chóng ngồi thẳng người, vuốt vuốt tóc mai, trầm giọng nói: "Cho vào đi."
Thúy Bình cúi đầu đi tới, mở miệng: "Hoa đại phu đã rời đi, lão gia vừa truyền nhị thiếu phu nhân qua xem bệnh cho Lưu di nương, nô tỳ hỏi A Tấn, A Tấn nói mơ hồ nghe được Hoa đại phu nói cái gì mà trúng độc..."
Thúy Bình lược qua chuyện thiếu chút nữa mình bị nhị thiếu phu nhân bắt gặp cô ta đi tìm A Tấn, nếu không phu nhân nhất định sẽ không tha cho cô ta. Nhất thời sắc mặt Hàn Thị trắng bệch, não bộ như co giật, giọng nói có chút mơ hồ: "Tiếp tục thăm dò."
Thúy Bình "Vâng" một tiếng, nhanh chóng lui ra.
Thừa dịp trong viện vắng vẻ, Thúy Chi kéo tay Thuý Bình tới một cây cột, đè thấp giọng hỏi: "Phu nhân sai khiến em làm chuyện gì?"
Thúy Bình thấy tỷ tỷ thì đột nhiên bối rối, trong lòng lo sợ nói: "Phu nhân sai em đi thăm dò tin tức Lưu di nương, nhưng mới vừa rồi hình như bị nhị thiếu phu nhân bắt gặp."
"Lan Nhi, có muốn hay không?"
Tự lúc nào mà nơi nóng rực của hắn đã kề bên cửa vào ướt át, kích thích nàng. Tư thế như thế khiến nàng không dám cử động, cố gắng tránh ánh mắt của hắn, chỉ có thể bất lực nắm chặt cánh tay hắn, thở hổn hển, nói không ra lời, hắn lại hành hạ nàng rồi, thật đáng giận...
Cảm giác được rõ vật nóng rực kia từng chút từng chút xâm nhập, nhưng kiên quyết chỉ vào nửa vời, hắn ngừng lại, tàn nhẫn trêu chọc bên tai nàng: "Nói, có muốn hay không?"
Lâm Lan lắc đầu, muốn khóc.
Hắn đột nhiên nắm lấy eo nàng, dùng sức nhấn nhẹ người nàng xuống, thứ cứng rắn nóng như lửa kia nhất thời ấp vào điểm nhạy cảm trong hoa huy*t.
Lâm Lan nhịn không được run rẩy, gắt gao cắn môi dưới mới không phát ra tiếng ngâm. Tư thế như vậy quá sâu, có chút không chịu nổi.
Theo chuyển động của bánh xe, một tay hắn ôn nhu nhào nặn đỉnh hồng phấn của nàng, một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, điều chỉnh động tác cho nàng.
"Lan Nhi, thoải mái sao?"
Hắn hổn hển hỏi, dùng sức đè ép eo của nàng, để cho chỗ kết hợp kia của hai người gắn sát nhất, đỉnh nóng rực chạm vào nơi sâu nhất của hoa huy*t, cảm nhận được từng đợt run rẩy của nàng.
Mặt Lâm Lan đỏ bừng, trong mắt đã phủ một tầng hơi nước, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, từ phía dưới dâng lên từng dòng khoái cảm tê dại, những đợt sóng tầng tầng lớp lớp cuốn tới.
Cảm nhận được nơi đó của nàng mỗi lúc một siết chặt hơn, truyền ra một trận rung động, biết nàng đã đến thời khắc mấu chốt, hắn cường lực đi lên đỉnh, một chút lại một chút, cùng nàng leo lên đỉnh khoái cảm.
Bên trong xe ngựa chỉ còn lại hô hấp nặng nề của hai người, Lâm Lan mềm nhũn dựa trong ngực hắn, một lúc lâu, Lâm Lan mới khôi phục thần trí, khẽ cựa quậy, hắn vẫn ôm nàng không tha, giọng khản đặc: "Đừng động, đừng động."
Nguyên nhân là bởi hắn có nhìn một chút sách thuốc, nghe nói khoảng giữa thời gian sau nguyệt sự là thời điểm dễ mang thai nhất, hi vọng sang năm mới nhanh chóng có tin tức tốt lành.