Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 166 : Bọ ngựa rình ve
Ngày đăng: 21:58 21/04/20
Khương mama lưu ý mấy ngày vẫn không bắt được phần tử khả nghi nào, không thể làm gì khác hơn là tập trung quản sự, mama trong phủ lại răn dạy, nói hôm nay nhị thiếu gia thăng quan, Lý phủ chúng ta càng lúc càng bị người ngoài để ý, cây to đón gió lớn, mọi người phải giữ bổn phận, tuân thủ quy củ, nếu dám làm điều xằng bậy ảnh hưởng đến uy danh chủ tử, vi phạm phạt nặng.
Trong phủ gió êm sóng lặng thì Hàn Thị lại lo lắng bên ngoài có lời đồn đại bất hảo, nhưng mụ không có nơi thăm hỏi, chuyện này tựa như cái ghim trong lòng mụ, luôn lo lắng bất an.
Càng làm mụ bực bội hơn là, Minh Doãn vừa mới thăng quan, Lâm Lan lại được ngự tứ tấm biển, địa vị hai người ở Lý gia được thăng cấp vù vù, lão gia mở miệng ra dạy dỗ Minh Tắc là... Con nhìn Minh Doãn xem,... sao không học được chút ít của Minh Doãn...
Ngày thi tới gần, Hàn Thị gọi Minh Tắc tới, hỏi: "Cuộc thi lần này, trong lòng con nắm chắc mấy phần?"
Khoảng thời gian này Minh Tắc bị phụ thân mắng thê thảm, tâm trạng lúc nào cũng lo lắng: "Cái này... cái này..."
Hàn Thị không nhịn được nói: "Cái gì cái này cái kia, rốt cuộc con nắm chắc mấy phần?"
"Nhi tử vốn là nắm chắc bảy tám phần, nhưng là phụ thân..." Minh Tắc cúi đầu lầu bầu.
"Ta không thể chấp nhận được bộ dạng uất ức này của con, khó trách phụ thân con mắng con, vợ của con không vừa lòng con, vì sao con không chịu hăng hái rèn luyện? Suốt ngày đọc sách, sách này đọc làm gì vậy?"
Hàn Thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận mắng: "Đạo lý đã nói cho con nghe hết, con không nghe lọt câu nào vào đầu sao, ngày thường còn thấy con có được vài phần tâm trí, hôm nay thì không thể chịu nổi nữa, con nói xem, rốt cục con nghĩ gì, có muốn nên người không?"
Minh Tắc thưa dạ: "Mẫu thân, nhi tử như thế nào không muốn? Nhi tử đã tận lực, nhưng... Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nhi tử... không dám chắc."
Hàn Thị đau đầu, bóp trán ai thán: "Ta làm sao lại sinh ra đứa con hèn nhược như con... Thôi thôi, con lo mà xốc lại tinh thần cho ta, cố gắng mà thi, đành phải xem thiên ý ra sao."
Dứt lời Hàn Thị vô lực phất tay về phía hắn, Minh Tắc như trút được gánh nặng, thi lễ một cái, vội vàng lẻn đi.
Minh Châu đầu độc tư tưởng Du Liên, nâng tay cô ta lên, ép cô ta đón lấy trà sâm. Tay Du Liên run rẩy đón lấy khay trà, chén trà va chạm vào ấm trà vang lên.
Minh Châu đẩy Du Liên đi về phía trước: "Mau đi đi, ta sẽ ở bên ngoài nghe ngóng, nghe tiếng chén trà vỡ, ta sẽ dẫn người xông vào."
Du Liên do dự, đi hai bước lại quay đầu lại, vừa quay đầu lại thì thấy Minh Châu nhìn mình trợn mắt phất tay, cô ta kiên trì bước được hai bước lại dừng.
Minh Châu phát hỏa: "Ta đang giúp cô, nếu cô không lĩnh tình, ta không để ý cô nữa."
Du Liên cắn răng, cố gắng động viên bản thân, chỉ là đưa một chén trà sâm thôi mà, chỉ cần cô ta đưa trà vào là được.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, hành động của Minh Châu cùng Du Liên đã sớm rơi vào mắt người khác. Chu mama nghe Đông Tử hồi bẩm, mừng rỡ, đợi lâu như thế... rốt cuộc đã tới lúc.
"Nhanh đi về bẩm báo nhị thiếu phu nhân, trò hay sắp bắt đầu rồi." Vân Anh vui vẻ chạy về.
"Đông Tử, ngươi đi ngó chừng, không thể bỏ qua trận hay này, nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân vẫn đang chờ trò vui này."
Trong thư phòng, Lý Kính Hiền đã uống xong ba chén trà nhưng vẫn cảm thấy khát, không khỏi có chút nóng bức, hắn nới lỏng vạt áo, chép miệng: "Kỳ quái, lúc này mới tháng ba, sao lại nóng thế nhỉ?"
Trong đầu hiện lên thân thể trắng nõn nà của Lưu di nương, người lại càng nóng như rang, thôi thôi, những thứ giấy tờ này hay là mang theo xử lý, một bên ôm người ngọc, một bên xem giấy tờ, cũng là một loại hưởng thụ, nhưng sao A Tấn vẫn chưa về? Chẳng lẽ lại qua bên Hàn Thị lấy phần thường? A Tấn này, có một ngày sẽ trị hắn.
Lý Kính Hiền thu thập vài thứ, đứng dậy chuẩn bị đi sang bên Lưu di nương, tới cửa, "Thịch" một cái, đụng vào một người.