Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 185 : Tối mày tối mặt

Ngày đăng: 21:58 21/04/20


Hàn Thị thấy lão gia tàn nhẫn như vậy, ủy khuất bị đè nén nhiều ngày, phẫn uất, các kiểu tâm tình bị khủng hoảng như núi lửa bộc phát phun trào, hai mắt mụ đỏ ngầu, hướng về phía lão gia, giọng khàn khàn, cả giận hô: "Ta che chở cho nó, thì sao? Ông đánh chết cả ta đi, như vậy mới thỏa mãn lòng ông, ông tha hồ đắc ý."



Lý Kính Hiền điên cuồng chỉ vào Hàn Thị: "Bà... Bà quả thực không thể nói lý."



Hàn Thị căm hận nói: "Không thể nói lý chính là ông, lúc không có chuyện gì làm ông chẳng quan tâm, hiện tại xảy ra chuyện ông lại muốn đánh muốn giết, ông dám nói Minh Châu rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, ông không có chút trách nhiệm nào không? Ta nói cho Lý Kính Hiền ông biết, nếu hôm nay ông dám động vào nó một chút, Hàn Thu Nguyệt ta liều mạng với ông..."



Mụ coi như nhìn thấu, Lý Kính Hiền chính là một tên vương bát đản không kiếp, tuyệt tình phụ nghĩa, ngụy quân tử, ông thích thể diện như vậy, ngày hôm nay, cùng lắm là ngọc nát hương tan.



Khương mama cuống cuồng, phu nhân không khuyên giải lại còn tranh cãi với lão gia, đây không phải là càng làm cho tình hình thêm be bét sao?



Bị Hàn Thị uy hiếp như thế trước mặt nhiều hạ nhân, Lý Kính Hiền cảm giác mình thân là chủ gia đình mà không còn chút uy nghiêm nào, Minh Châu úp sọt lớn như vậy, làm mất hết mặt mũi Lý gia, chẳng lẽ lại không thể dạy dỗ?



Lý Kính Hiền nổi giận, chỉ vào mặt mấy người hầu, quát lên: "Kéo phu nhân ra, đánh, đánh thật mạnh cho ta, bổn lão gia xem ai dám ngăn cản."



Minh Châu té từ băng ghế xuống, trốn vào ngực mẹ, hoảng sợ nhìn phụ thân, lạnh run: "Mẹ, cứu con..."



Bọn hạ nhân tại chỗ nghe thấy cả, trố mắt nhìn nhau, kinh ngạc nhìn Minh Châu tiểu thư, mới vừa rồi, Minh Châu tiểu thư gọi phu nhân... mẹ?



Hàn Thị cùng Lý Kính Hiền trợn mắt nhìn nhau, Minh Châu vừa la cái gì chứ. Mồ hôi trán Khương mama rơi đầm đìa, vội bước lên phía trước giảng hòa: "Biểu tiểu thư, hiện giờ cô gọi mẹ cũng vô dụng, mẹ cô đang ở nơi xa, hay là cô mau dập đầu nhận lỗi với lão gia, thế mới là lẽ phải."



Lời này của Khương mama khiến Hàn Thị tỉnh ra, Hàn Thị ôm Minh Châu khóc rống lên: "Ta thương con lắm, Minh Châu à, nếu cha con còn, con cần gì phải ăn nhờ ở đâu, chịu ủy khuất thế này..."
Lão thái thái đuổi hết hạ nhân ra ngoài, giận dữ nhìn hai người trước mặt, cuối cùng quyết định mắng nhi tử trước.



"Con hôm nay làm đại quan, quan uy không nhỏ... Sao có thể xuống tay với nữ nhi mình như thế."



Lý Kính Hiền hoảng sợ nói: "Nhi tử là muốn cho nó nhớ lâu."



Lão thái thái mắng: "Con im miệng cho ta, Minh Châu sai, nên phạt, nhưng con phạt cũng phải có mức độ, nó là tiểu cô nương, không phải da dày thịt béo, con cho người đánh như thế, nếu nó làm sao, con không đau lòng nhưng bà già này đau lòng."



Lý Kính Hiền không cảm giác mình sai, Minh Châu làm ra lỗi lầm kia, đánh cô ta hai mươi gậy coi như nhẹ, cứ nuông chiều sinh hư, trong lòng lão không phục, nhưng không dám bộc lộ trên mặt, làm ra bộ khiêm tốn thụ giáo. Hàn Thị một bên che mặt khóc thút thít.



Lão thái thái nói nhi tử xong, rời mục tiêu, khẩu khí cứng rắn, lạnh giọng quở trách: "Thu Nguyệt, ta vẫn biết con chịu ấm ức, những năm nay không dễ dàng gì, nhưng hôm nay, con thật khiến ta được mở rộng tầm mắt."



Hàn Thị thổn thức: "Con dâu cũng là vì tình thế cấp bách, người không nhìn thấy, gậy to như vậy nên lên người Minh Châu, con bé khóc như muốn tắt thở, nhưng lão gia không chịu dừng tay, từng gậy như đánh vào lòng con, con dâu sao có thể không nóng nảy được?"



"Con có lo lắng cũng nên chú ý chừng mực, những lời con vừa nói, nếu có người hữu tâm nghe, con có biết hậu quả là gì? Con khuyên không được Kính Hiền, trong nhà còn có bà già này, con gấp cái gì? Lớn tuổi rồi, sao còn thiếu kiên nhẫn như vậy?" Lão thái thái quở mắng.



Hàn Thị nước mắt lưng tròng, trong lòng mụ cũng đang hối hận. Lão thái thái hít một hơi thật sâu, ngữ khí hòa hoãn: "Con đừng đem chuyện năm đó giắt khóe miệng, năm đó là Kính Hiền có lỗi với con, nhưng Kính Hiền cũng là vạn bất đắc dĩ, ai bảo Diệp Thị gia tài kếch sù, Diệp Thị kia mặt dày mày dặn theo Kính Hiền, không phải Kính Hiền cố ý vứt bỏ mẹ con các con, Kính Hiền chưa hề quên ba mẹ con các con, vẫn cố gắng săn sóc cả ba, vất vả lắm, hôm nay một nhà đoàn tụ, cuối cùng cũng hết khổ, ngày sau còn dài, con đừng có động chút là lôi chuyện cũ ra."



Hàn Thị không nhịn được oán thầm: Nhi tử của bà không phải là vạn bất đắc dĩ mà là tính toán tỉ mỉ, không sai, mấy năm nay, nhi tử bà không bạc đãi chúng ta, nhưng nếu không phải bản thân có bản lãnh, hôm nay ngồi ở vị trí phu nhân Thượng Thư là Diệp Thị kia, bà có thể quản không? Đây hết thảy là bản thân tự đạt được, không phải là nhi tử bà thật lòng cho.